Cao Minh Phụng giúp con gái cài lại áo lót,chỉnh đốn lại quân sáo,đột nhiên nhớ lại chuyện gì, cười nói: "Đúng rồi,bạn của ba con, chú Kiều cho
chúng ta hai phiếu giảm giá ở nhà hàng cao cấp.Mẹ mang đến một phiếu
này,buổi trưa chúng ta cùng đi đi!"
"Nhà hàng cao cấp sao?"
"Là nhà hàng đồ tây." Cao Minh Phụng vừa nói rồi xoay người ra ngoài phòng
khách,cầm túi xách trên ghế sofa,lấy ra một quyển sổ gì đó.Mở ra thì bên trong kẹp một phiếu giảm giá vẫn còn mới tinh.
Diệp Lam Nhi đi theo ra ngoài đứng sau lưng bà ngó.
Cao Minh Phụng đưa phiếu giảm giá cho Diệp Lam Nhi.Diệp Lam Nhi nhận lấy và xem,hóa ra là phiếu giảm giá ở nhà hàng Elizabeth.
"Nhà hàng này rất cao cấp đó." Trong đầu Diệp Lam Nhi nhớ đến một gương mặt,lẩm bẩm nói, "Giảm giá bao nhiêu phần trăm ạ?"
"Mẹ không rõ lắm.Không giảm nhiều thì giảm ít." Cao Minh Phụng cười nói, "Đừng lo,con không cần bỏ tiền,mẹ mời!"
Diệp Lam Nhi nhướng mày, vươn tay ôm lấy Cao Minh Phụng, "Vẫn là mẹ tốt với con nhất!"
Elizabeth là nhà hàng theo phong cách Anh cổ xưa, không gian trang nhã, ngăn cách giữa quầy bar và phòng ăn.Nền nhà là sàn gỗ trông cũng rất cổ điển.Bên
tai vang lên tiếng nhạc êm dịu.Dọc hành lang,trên tường đều treo những
bức tranh về thời Trung cổ,có thể cảm nhận được một không khí trầm lắng.
Nơi này thích hợp để xem mắt sao? Diệp Lam Nhi tự nhỉ.Tại sao giáo sư Lục
lại phải chọn chỗ này để xem mắt chứ? Không gian cùng với sự lạnh lùng
trên người anh không phải sẽ gây áp lực cho đối tượng sao?
Ngược lại,Cao Minh Phụng lại cảm thấy nhà hàng này rất mới mẻ,ngó đông ngó tây một chút,ánh mắt cũng đầy ý cười.
Sau khi ngồi vào chỗ,hai mẹ con chọn hai phần thức ăn.Diệp Lam Nhi không
thể ăn thịt bò bít tết, và dê nướng đành gọi một phần cá,salad và súp.
Chờ phục vụ bê thức ăn lên,Cao Minh Phụng đi vào toilet một lúc.Sau 20 phút mới trở về chỗ,nói với Diệp Lam Nhi, "Vừa rồi thiếu chút nữa thì làm
trò cười cho thiên hạ,vào nhầm toilet nam."
"A." Diệp Lam Nhi cười, "Vậy mẹ vào chưa thế? thật may mà có một cậu thanh
niên nhắc.Ta mới không làm trò cười." Cao Minh Phụng vừa cười vừa lắc
đầu nói, "Sau đó,lúc ra ngoài thì có chỗ rửa tay chung.Mẹ vặn mãi cũng
không thể nào mở ra được.Vẫn nhờ cậu thanh niên đó giúp ta. Nhấn vòi
nước ở dưới tay cầm."
"Thật là một người tốt!"
Sau khi đồ ăn được bê lên, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện.Sau khi ăn xong còn uống cà phê,ăn kem nữa.
Diệp Lam Nhi dùng muỗng nhỏ ăn kem,trong mắt lại thấy một bóng dáng cực kỳ
quen thuộc,bỗng nhiên có một cảm giác không tốt chút nào dâng lên.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là: Tại sao lại trùng hợp như thế chứ? Hôm nay giáo sư Lục lại đến đây uống nước sao?
Một giây sau,lúc ngẩng đầu lên,nhìn thấy Lục Cẩn Ngôn mặc một chiếc áo sơ
mi màu sám tro,có hoa văn chìm.Trên tay trái anh vắt một chiếc áo vest
cùng màu khiến cho người ta có cảm giác sạch sẽ,trang nhã.Mà bên cạnh
anh không phải là phụ nữ mà là một người đàn ông cũng mang phong thái
thương nhân.Một người nói một người lắng nghe.
Hình như có thần giao cách cảm,ánh mắt Lục Cẩn Ngôn cũng nhìn về phía của Diệp Lam Nhi.
Diệp Lam Nhi nhìn anh,gật đầu cười lễ phép.
Lục Cẩn Ngôn cũng gật đầu tỏ vẻ chào hỏi và tiếp tục nói chuyện với bạn.
Cao Minh Phụng ngồi đối diện,tò mò quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt Diệp Lam Nhi,nhận ra Lục Cẩn Ngôn chính là cậu thanh niên vừa rồi giúp bà ở
toilet,lập tức xoay đầu lại nói: "Cậu thanh niên bên trái chính là người vừa giải vây giúp mẹ đó.Sao thế, con quen cậu ta sao?"
"Là anh ấy ạ?" Diệp Lam Nhi cảm thấy thật khéo, giải thích với Cao Minh
Phụng:"Uhm.Anh ấy chính là bác sĩ phẫu thuật cắt u sơ cho con.Họ Lục ạ!"
"Bác sĩ nam sao?" Ánh mắt Cao Minh Phụng có chút biến hóa,theo bản năng bật
thốt lên, "Vậy không phải con bị cậu ta nhìn sạch rồi sao?"
"Mẹ." Diệp Lam Nhi cúi đầu,thấp giọng nói, "Mẹ nói nhỏ một chút. . . Chuyện
này cực kỳ bình thường mà.Hiện giờ,khoa vú,hay khoa phụ sản đều có bác
sĩ nam mà.Cái gì mà nhìn hết trơn chứ? Đều là kiểm tra cần thiết mà
thôi."