Bốn người tại lễ hội ăn tiệc, bàn luận mặc cho ánh mắt xoi mói của vô số
người dưới sảnh , có không ít mỹ nhân dù biết chốn đình chùa cần ăn mặc
nhã nhặn nhưng lại diện cho mình thật lộng lẫy để có được ánh nhìn của
thánh thượng. mắt thấy ba con đại yêu hấp dẫn hết ánh mắt của cậu, không ít người nghiến răng, nắm chặt khăn lụa trong tay mà ghen ghét.
Người tiêu biểu nhất phải kể đến Cát tần, nàng ta chướng mắt cách mà Đức phi
ngả ngớn để lấy lòng hoàng thượng, ghét cái cách mà hoàng hậu xóa nắm
tay cậu. lại thêm tiếng cười khúc khích của Hạ Lâm lúc nói chuyện với
Lục Ảnh Quân càng làm nàng thêm điên tiết. Tiếc rằng Mai phi không có
mặt trong buổi yến tiệc do thân thể không khỏe được cậu cho phép ở tại
phòng nên không có ai để Mộc Linh nói chuyện cùng.
Mặc dù vậy với lễ tiết của một công chúa, nàng vẫn mỉm cười, nhất là khi vào phải ánh mắt của thừa tướng trẻ tuổi.
Có lẽ nàng ta không biết rằng, Từ Trúc Tần ghét bộ dạng đoan trang giả dối này của mình đến nhường nào, trước lúc Cát tần nhập cung, vào việc làm
trước kia sớm đã được bí mật trình lên cho hoàng thượng xem. Lục Ảnh
Quân lúc đó chị xem qua mà không mấ để tâm vì cậu tin rằng nàng không có khả năng đấu lại với ba con yêu quái vạn năm tuổi.
Nàng ta dường
như bị cô lập với thế giới xung quanh, ba vị mỹ nhân mới sắc phong kia
vừa nhập cung nên không dám lỗ mãng, chưa từng tiếp xúc với mấy vị phi
tần trong cung từ trước. Thành ra Cát tần cũng không tự hạ mình bắt
chuyện với bọn họ.
Thấy trong bữa tiệc quá mức nhàm chán, một số
người nảy sinh ý định so tài. Lục Ảnh Quân cũng nhiệt tình đồng ý, dù
sao bữa tiệc mà chị ăn uống không thôi cũng chẳng ra làm sao. chỉ chờ
được câu này, mấy vị tài nữ trong kinh thành đã háo hức muốn bộc lộ bản
thân này lại càng dạo dực. Biết trốn đình chùa uy nghiêm, mấy nàng cũng
không chọn những tiết mục quá mức nhạy cảm, hầu như đều là so tài đánh
đàn, làm thơ ca. Đàn thì hay đấy, làm thơ cũng tốt nhưng không có thứ gì quá mức ấn tượng với cậu cả, ba người kia chán quản tâm từ của bọn họ,
lại quay về bàn chuyện với cậu. Thành ra đám tài nhân dù cố gắng cũng
không mang lại lợi ích gì.
Bỗng,một nữ nhân khoác y phục màu
trắng, bước lên đài, hướng về phía hoàng đế cung kính nói “bẩm hoàng
thượng, thần nữ có điệu múa tặng người, chúc cho giang sơn này mãi thiên thu“.
Trước giọng nói này, cả hội trường lần nữa rơi vào im lặng, nữ nhân này thực to gan khi dám nói trực tiếp trước mặt hoàng thượng
những lời này.
Lục Ảnh Quân ngược lại cũng không cảm thấy có gì,
chấp thuận chỗ nào mà không để ý đến cái nhíu mày đầy khó chịu của ba
người “Được… trẫm ân chuẩn”
Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên làm con
người trầm lắng trong đó, thiếu nữ váy trắng buông xõa, múa theo điệu
nhạc, từng bước, từng bước chuyển chuyển tựa cánh bướm trắng dập rờn bay trong gió. Đặt trong chốn núi rừng, Đình chùa thiêng liêng lại càng gợi lên cảm giác yên bình khó nói trong lòng người. Điệu múa này Lục Ảnh
Quân thực thích vì nó gọi cậu nhớ lại những năm tháng còn bé sống với
bà, hòa mình cùng rừng núi, thật tự do, tự tại biết bao. Nơi ấy còn có
sự xuất hiện của ba bé thú cưng từng cùng cậu làm bạn. Nhìn lại bây giờ, họ đã không còn là bạn mà là tình, Lục Ảnh Quân mỉm cười, cậu thực
thích tình cảm của tất cả mọi người tốt như bây giờ, nhưng cậu vẫn còn
điều canh cánh trong lòng.
Nếu ba người bọn họ được thức sự dụng
hình dáng vốn có của mình chung sống với Lục Ảnh Quân đó mới là điều
trọn vẹn, thân phận yêu quái kia không cầu mong bại lộ nhưng tình yêu
của họ lại giấu dưới vỏ bọc dối trá đó thật bất công.
Tâm tư của
đế vương khó đoán, nhưng ba người kia lại khá rõ cảm xúc của cậu bây
giờ, bàn tay đang nắm của Lãnh Hàn lại càng siết chặt như sợ Lục Ảnh
Quân chạy mất. Cậu vỗ nhẹ vào tay hắn “không sao, khi có thời gian rảnh
chúng ta cùng về thăm bà nhé“
Sau khi điệu múa kết thúc, Lục Ảnh
Quân hào phóng ban tặng nhiều món đồ quý cho nàng ta. Mấy mĩ nhân chắc
nhẩm nàng ta sẽ được hoàng đế đưa vào cung vì thoạt nhìn hoàng đế rất
thích điệu múa kia. Nếu được vào cung rồi, dù chỉ là một vũ nữ thì cũng
có thể phấn đấu đi tiếp. Nhưng không, Lục Ảnh Quân nào giống với người
thường, cậu chỉ tặng đồ rồi vẫy tay cho nàng lui xuống, không hề có một ý định nào khác cả.
Hazzz không hổ là vị hoàng đế lãnh đạm nhất trong lịch sử, mỹ nhân dâng đến cửa rồi mà còn đẩy về được.
Yến tiệc kết thúc quá nửa đêm, khi tiếng chuông chùa đánh rõ ba
hồi, tất cả mọi người do Lục Ảnh Quân và Lãnh Hàn dẫn đầu đi ra sân
thượng trên đỉnh núi, mặt sân đối diện với núi non trùng trùng, bên dưới là vách đá cheo leo-nơi đây sẽ là nơi thả đèn lồng giấy, cầu bình an.
Thái giám sẽ phân phát cho mỗi người một đen lồng trắng, tự họ sẽ trang trí
cho lồng đèn của mình, viết ước nguyện lên rồi thả cho bay lên trời.
Theo quan niệm dân gian xưa thì khi làm như vậy, thần linh trên cao sẽ
thấy được nguyện vọng của con người, từ đó phù hộ ta đạt được ước
nguyện.
Như mọi năm, Lục Ảnh Quân sẽ chỉ viết mấy câu thơ lên bốn
mặt đèn lồng, cũng chẳng chút hão huyền cầu ước nguyện, năm nay lại
khác. Vị hoàng thượng ấy lại rất chăm chú phác họa hình ảnh ba con vật : rắn, phượng hoàng, hồ ly với ba màu sắc đặc trưng lên ba mặt của đèn
lồng. Hình ảnh sống động lại có chút dễ thương làm mất đi thể diện của
ba đại yêu hùng mạnh thời thượng cổ nhưng ba người lại rất vui vẻ.
Lục Ảnh Quân nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của ba người, dứt khoát quay lưng
lại, bí mật viết điều ước, đồng thời cũng ra giọng cảnh cáo “cấm xem
lém, mất linh“
Khúc Dạ Hành Đang định rón rén đi để nghe vậy bĩu môi rời xa chỗ cậu đang đứng, lẩm bẩm “không xem thì không xem“
Du nói là vậy nhưng ba kẻ kia tò mò muốn chết mất thôi.
Lục Ảnh Quân không quan tâm đến ba người nữa, chấm bút viết “giang sơn thái bình, gia đình hạnh phúc“ xong cậu cầm lấy cây nến nhỏ thả vào trong
đèn, dưới ánh sáng của ngọn nến, hình ảnh các con vật trên đèn lại càng
trở nên sống động, xinh đẹp. Lục Ảnh Quân làm người đi đâu, thả nhẹ cho
cây đèn của mình bay lên bầu trời, giữa khung cảnh núi non trùng điệp
thực sự là tiên cảnh. Thấy thánh thượng đã thả đèn, những người còn lại
cũng nhanh chóng thả theo.
Đèn của hoàng hậu vẽ hình ảnh đứa bé phấn yêu ngọc trác, nếu tinh mắt sẽ thấy đó là hình ảnh của cậu ngày còn bé.
Đèn của Hạ Lâm thì đơn giản hơn vì anh không biết vẽ, nên chỉ biết ước
nguyện lên. Trong khi đó, Khúc Dạ Hành chữ xấu như ma, thi họa đòi cho
bằng được cũng phải vẽ hình của cậu lên. Thành quả cuối cùng cũng coi
như là tạm được: hình ảnh cậu mặc long bào, đầu đội mũ miện nhưng nhìn
không ra một chút uy quyền nào mà trông có vẻ dễ thương hơn “bé cưng, em thấy tài năng của tao là sao“
“…. Ùm, đẹp lắm” Lục Ảnh Quân khen
thật lòng trong khi những người còn lại liếc thấy Đèn lồng của y đều cho rằng đó là dĩ hạ phạm thượng.
Cả ba chiếc đèn thả lên bầu trời đều chung một ước nguyện “mãi mãi hạnh phúc“