Ngày tuyển tú qua đi, trong cung chẳng có lấy một sự thay đổi nào mà hoàng
đế dường như trốn tránh nửa bước cũng không đặt chân đến hậu cung. Nhưng họ nào biết, Lục Ảnh Quân cậu trốn như thế nào cũng không thoát được ba con yêu quái kia, thành ra sáng nào hoàng đế rời giường cũng trong tình trạng cả người ê ẩm. Lục Ảnh Quân lại càng ghi thù mấy tên quan thần
dâng sớ tuyển tú, cả ngày không cho bọn họ một ánh mắt tốt làm cả triều
đình hoang mang lo sợ chọc giận thánh thượng.
Ngày nào cũng chịu
cảnh tương tự khiến thân thể cậu được rèn luyện không ít, cũng may sao
gần đến lễ hội đón xuân, cả ba người mới sót lại chút yêu tính mà tha
cho.
Lễ hội đón xuân là ngày lễ truyền thống của Vân Lạc quốc, vào mùa lễ hội, cả hoàng cung sẽ chuyển đến đại điện tế trời ở phía tây
kinh thành ăn chay niệm phật, thân là hoàng đế- Lục Ảnh Quân sẽ là người chủ trì nghi thức tế trời cầu cho đất nước một năm mưa thuận gió hòa,
quốc thái dân an. Đây được coi là ngày lễ lớn nhất trong năm, các quan
lại triều đình sẽ đưa theo gia quyến lên núi cùng hoàng đế ăn chay tỏ
lòng trung thành.
Trước ngày lễ diễn ra một tuần, Lục Ảnh Quân lên ngựa đến đại điện tế trời, theo sau là xe ngựa chở hoàng hậu, xe của
Thục phi và Đức phi đi ngay phía sau, xe của các vị phi tần mỹ nhân còn
lại thì đi sau cùng, dòng xe đi qua cổng thành, hai bên là hai hàng thái giám, cung nữ nghiêm chỉnh đi theo cùng với đó là cấm vệ quân.
Đại điện tế trời được xây dựng cách đây hơn trăm năm nằm trên ngọn núi lớn
nhất trong dãy núi phía Tây kinh thành, toàn bộ ngọn núi sừng sững ấy
tạo nên sự cấu thành cho tòa điện linh thiêng, tráng lệ này.
Đoàn
người dừng chân dưới chân núi, xuống xe và leo hơn 2.000 bậc thang mới
đến nơi, đoạn đường đi xa, mệt mỏi nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng
than thở vì đã đặt chân lên trốn linh thiêng này, nào có ai dám kêu
nhọc. Chưa cần sợ chọc giận thần linh thì đã làm thánh thượng tức giận
rồi.
Đại lễ tế trời diễn ra từ sáng sớm, khi mặt trời bắt đầu nhô
lên từ sau đỉnh núi, Lụ Ảnh Quân cùng với vị sư chủ trì bắt đầu tiến
hành nghi thức. cậu quỳ xuống trước ba bức tượng lớn được tạc bằng vàng, tay đón hương từ vị sư chủ trì, bắt đầu cầu khấn. lúc này bên ngoài
điện tất cả các quan viên, thần tử đều phải khấu đầu cung kính. sau khi
cầu khấn là đến lễ rửa tội, tất cả các quy trình đều thực hiện trong sự
im lặng, uy nghiêm. Đặc biệt là ba con yêu quái lần đầu trải nghiệm nghi thức này dù lạ lẫm nhưng cũng rất đỗi thành tâm. Dù sao thì con người
có tín ngưỡng của mình, thì yêu quái cũng thế mặc dù trước đây ba con
yêu tinh bọn họ đã từng là tín ngưỡng của cả yêu giới.
Gần đến xế
chiều, tất cả mọi người mới kết thúc một ngày làm lễ trở về phòng của
mình tắm rửa thay y phục, sau đó sẽ tập trung tại chánh điện để mở tiệc. Bữa tiệc tại đây không xa hoa, nhiều cao lương mỹ vị như Yến tiệc trong cung đình, tất cả đồ ăn đều là đồ chay đơn giản cùng với cơm trắng.
Thậm chí đến cả ca kỹ mua vui cũng không có.
Trên đài cao, Lục Ảnh Quân cùng Lãnh Hàn ngồi trên ghế vàng, đặt tại vị trí cao nhất, thấp
hơn chút là Thục phi và Đức phi ngồi hai bên. Dưới đài, quan lại ngồi
hàng bên trái, Cát tần cùng ba vị mỹ nhân và một số thiếu nữ con nhà
quan lại ngồi hàng bên phải. Trước khi bắt đầu dùng bữa, thái giám tổng
quản bên cạnh theo lệnh cậu, tuyên chỉ “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế
chiếu viết, năm qua dưới sự nỗ lực đoàn thể, giang dơn yên bình, bá tánh ấm no. Trẫm lấy làm hạnh phúc, nay bán phát 3 vạn lượng bạc tổ chức xây dựng, chăm lo, cải thiện thêm đời sống của nhân dân miền biên ải, giảm
thuế,tạo phúc cho bá tánh, khâm thử”
Chiếu chỉ vừa ban, cả khán
phòng lặng ngắt như tờ vì quá đổi bất ngờ. Từ gia -nhà ngoại của hoàng
đế đại diện là sư thúc Từ Trúc Tần phá vỡ thế yên lặng, lên tiếng “để
góp chung với niềm vui của thánh thượng, thần thay mặt Từ gia ủng hộ
5.000 lượng bạc, mong cho giang sơn của người mãi mãi vững mạnh”
Có Từ gia đi đâu, mấy nhà quan lại kia cũng bắt đầu nháo nhào lên tiếng.
Việc quyên góp cứ thế mà thành, quan hộ bộ thượng thư đang tham gia yến
tiệc mà cũng phải bận bịu nhanh chóng cả mặt.
Phía trên đài, Lãnh
Hàn ghé vào tai cậu thì thầm “chiêu này của em hay thật đó, bỏ ra con
tép bắt con tôm, đám con lại kia dù biết là may áo cưới cho người khác
cũng phải cắn răng mà làm”
Cậu nghe vậy cười nhẹ, nhếch mày giao
tiếp với Từ Trúc Tần. Vị thúc thúc này đúng là hiểu lòng cháu trai, việc ban thưởng này thực chất Lục Ảnh Quân vừa mới nghĩ ra nên thêm vào tấu
sớ, cùng với sự ăn ý của thừa tướng mà kế hoạch thành công mỹ mãn. Lúc
cầm danh sách thống kê trên tay, trong lòng vị hoàng đế như mở hội, số
lượng bạc triều đình bỏ ra thực chất còn chưa đến một nửa số bạc tổng
lại. Vậy mà khi kế hoạch được thực hiện, tiếng thơm sẽ là của hoàng gia, đám quan lại kia như vậy mà cũng giàu nhỉ. Lục Ảnh Quân lặng lẽ đánh
giá đám quý tộc ngồi bên dưới.
Trong lúc cậu đang suy tư, Lãnh Hàn thích trí cầm tay Lục Ảnh
Quân xoa nắn: các khớp ngón tay rõ ràng, thon dài, do cầm kiếm luyện võ
mà xuất hiện vết chai nhưng cũng không ảnh hưởng đến tổng thể, ngược lại làm cho con rắn tà *** này thêm vài suy nghĩ ‘đôi tay này mà vuốt ve
mình thì thích phải biết’
Với vẻ ngoài của Thanh Y hoàng hậu đoan
trang nhưng cũng không qua mắt được Thục phi, Đức phi ngồi dưới. Hạ Lâm
dùng thần thức, khinh bỉ nói “hoàng hậu thật là đoan trang nhã”
Hắn phản bác “ngươi thì biết cái gì, hừ...”
Khúc Dạ Hành cũng góp vui “ nói cho hai người hay, ta đã được thưởng thức
quá đôi tay đó rồi” . Tức thời cả hai người còn lại quay đầu trừng mắt
nhìn Đức phi đang nhàn nhã ăn nho bên kia, ánh mắt tóe lửa trước nụ cười ngả ngớn của y
Lục Ảnh Quân phát hiện động tĩnh quay qua gặp tình cảnh này không khỏi mỉm cười, nói “ba người các ngươi lại làm sao vậy?”