Dương Minh bước ra khỏi thang máy, trong đầu vẫn cứ mông lung suy nghĩ
mãi về người đàn ông ban nãy anh gặp được ở trong thang máy. Bình thường Dương Minh không phải là kiểu người hay để ý đến người khác, huống hồ
gì anh vừa tăng ca xong, cả người mệt mỏi, đến đây nữa thì cũng chẳng có tâm trạng đâu mà để ý cho nhiều. Nhưng người đàn ông vừa rồi thật sự
khiến cho Dương Minh có chút trăn trở trong lòng, thực sự là rất quen
mắt, hình như anh đã gặp ở đâu đâu hay là đã từng nhìn thấy qua ở đâu đó rồi thì phải.
Cố gắng quăng chuyện đó ra sau đầu, Dương Minh vui vẻ nhìn lồng cơm cùng mấy thứ linh tinh trên tay, chắc hiện giờ Dương
Kỳ đang đợi anh rồi đây, phải nhanh nhanh đến xem cậu như thế nào mới
được.
Thực sự thì Dương Minh cũng không cần ngày nào cũng vội vã
tan làm rồi vội vã mua đồ ăn tối đến bệnh viện cho Dương Kỳ, chính cậu
cũng nhiều lần đề xuất với anh rằng hay là thôi nhưng Dương Minh vẫn
luôn muốn làm như vậy. Dương Kỳ bây giờ tình trạng ổn định hơn lúc
trước, ăn uống cũng chẳng còn khó nhằn, kiên gì nhiều nên cậu vẫn hay
nói với Dương Minh rằng cậu tự đi ăn cho anh đỡ nhọc. Nhưng Dương Kỳ thì làm sao hiểu được tâm tình thương em trai của một người anh trai như
Dương Minh đây, cậu cũng không có cách nào lây chuyển anh được nên mỗi
ngày vẫn cứ phiền anh vậy.
- Hôm nay anh họp xong hơi trễ, em có đói bụng lắm không?
- Không đâu, vừa nãy em có ăn một ít rồi.
- Em lại ăn bánh mì á?
Dương Minh chau mày nhìn túi bánh mì sandwich trên bàn lại vơi đi mất một
nửa, ánh mắt có chút nghiêm nghị nhìn Dương Kỳ bỗng khiến cho cậu tự
dưng có cảm giác chột dạ, gãi gãi cổ. Haiz, vừa rồi Cao Dương vừa nói
cậu xong, chưa vuốt mặt kịp bây giờ lại đến Dương Minh lên tiếng lên án
cậu nữa, Dương Kỳ tự dưng cảm thấy bản thân mình đối với mấy người đàn
ông này thật sự là quá dễ bắt nạt rồi.
- Vừa nãy em có hơi đói bụng nên ăn một chút, anh đừng lo em nhai kỹ rồi
mới nuốt chứ không có chuyện bị gì làm gì ảnh hưởng đến cổ họng đâu.
- Anh sẽ mang bịch bánh mì này đi, cũng sẽ dặn y tá thỉnh thoảng kiểm tra em xem em có ngoan hay không. Từ mai ăn trái cây đi, anh có mua một ít
để ở đây, em thích thì cứ ăn.
- Em biết rồi, cảm ơn anh.
Dương Kỳ nhìn túi bánh mì sandwich thơm ngon trên tay Dương Minh mà lòng đau
như cắt, cậu rưng rưng nhìn túi bánh mì, thầm tự nhủ trong lòng rằng sau khi cậu ổn định lại thì thứ đầu tiên cậu phải ăn chính là bánh mì. Tất
nhiên Dương Kỳ nào dám mở miệng nói ra chuyện vừa nãy cậu bị sặc bánh
mì, Dương Minh mà biết được thì chắc chắn lại làm quá lên cho xem. Huống hồ gì chuyện nọ lòi ra chuyện kia, Dương Kỳ cũng không có ý định cho
Dương Minh biết được chuyện cậu và Cao Dương có quen biết nhau như thế
nào. Haiz, cũng tính ra là hơi lằng nhằng nên thôi cứ giấu đi cho chắc,
cậu với Cao Dương cũng chỉ được tính là tự dưng quen biết, xã giao qua
đường nên Dương Minh cũng không cần bận tâm.
Từ sau chuyện của Tư Thiên Thành, Dương Kỳ biết rằng Dương Minh vẫn luôn âm thầm cho người
đi điều tra tất cả những mối quan hệ xung quanh cậu từ bạn bè cho đến
đồng nghiệp. Cậu cũng biết rằng Dương Minh chỉ là đang quan tâm và muốn
tốt cho cậu mà thôi nên cậu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, không có chất
vấn anh thế này thế nọ. Nhìn Dương Minh một kiện tay trang có chút nhàu
nhĩ, tay áo sơ mi vén lên để lộ cánh tay rắn chắc, tóc tay cuối ngày
cũng có hơi chút tán loạn nhưng vẫn đang tập trung ngồi khuấy bát súp
cho Dương Kỳ mà cậu cứ cảm động không thôi. Người anh trai này của cậu
là loại cực phẩm, ngàn năm có một, tốt với cậu còn hơn bố ruột thì làm
sao cậu dám lên tính chất vấn anh vấn đề gì nữa đây.
Dương Minh
đưa bát súp đã được khuấy nguội cho Dương Kỳ, cậu vui vẻ đón lấy, cảm
nhận mùi súp bào ngư thơm ngát mà bụng cũng bắt đầu réo lên biểu tình.
Đúng là Dương Minh lúc nào cũng phải mua đồ ngon cho cậu ăn, hôm thì
canh bong bóng cá, hôm thì súp bào ngư, hôm thì lại mang canh gà hầm
thuốc bắc, Dương Kỳ cảm thấy thời gian nằm viện dưỡng bệnh của cậu chắc
chắn béo lên mấy cân nữa rồi.
- Em ăn cho hết súp, em bảo đói bụng mà, anh sẽ gọt thêm táo cho em ăn xong nếu muốn ăn gì nữa thì cứ bảo anh đi mua.
- Anh nuôi lợn để chuẩn bị xuất chuồng đấy à?
- Gầy đét như em thì xuất kiểu gì? Anh còn sợ chẳng có ai thèm thu mua em đâu.
- Thì đúng là đâu có ai thèm thu mua em trai anh đâu, có ai mà thèm thì
em cũng đâu có nhờ đến anh trai yêu dấu của em tìm cho em một tấm chồng
ưng ý được.
- Em mau khỏe đi, bạn bè anh đợi được.
Dương Minh cười xán lạn, tay vẫn đang cầm dao gọt táo, Dương Kỳ nằm trên
giường, bưng bát súp ăn từng miếng từng miếng ngon lành, cậu lén nhìn
Dương Minh đang ngồi bên cạnh, thật sự cảm thấy anh chính là loại đàn
ông lên được phòng khách, xuống được nhà bếp trong truyền thuyết. Dương
Minh ngoại hình sinh ra giống y hệt Dương Thừa Dũy, cũng thuộc dạng công tử điển trai phong nhã, nhưng Dương Kỳ vẫn luôn thắc mắc mãi gần bên
cạnh anh trai mình từ trước đến nay vẫn chẳng có lấy một bóng hồng nào.
Dương Minh đâu có tới nỗi nào, lại còn đẹp trai, tài giỏi, về phương
diện tình cảm Dương Kỳ còn cảm thấy anh sẽ chăm sóc tốt cho đối phương
nữa cơ, nhìn cách anh đang chăm sóc cậu là biết. Dương Kỳ cứ nghĩ mãi
nghĩ mãi thành ra ngẩn người từ lúc nào mà cậu chẳng hay.
- Sao nhìn anh dữ thế có phải thấy anh trai của em rất đẹp trai hay không?
- Anh trai của em vẫn luôn luôn như thế mà.
- Thôi ăn táo đi đừng có nịnh anh.
- Nhưng em vẫn luôn suy nghĩ, anh cũng sắp ba mươi tuổi rồi, em nói muốn
lấy chồng thì cũng không gấp nhưng mà em nghĩ chuyện anh lấy vợ có khi
còn gấp ơn em. Anh không tính đến chuyện lập gia đình sao?
Dương
Minh có chút khựng lại, anh hơi có chút phản ứng đối với câu hỏi của
Dương Kỳ. Thực sự thì không phải mỗi mình Dương Kỳ nói như vậy đâu, bố
mẹ anh cũng ngày đêm giật anh lấy vợ lắm rồi, nhưng anh không có hứng
thú thì sao đây? Dương Minh thực sự chưa nghĩ đến chuyện ấy vợ, anh bao
lâu nay cũng chẳng có qua lại cùng với phụ nữ nào, đến nỗi mấy cuộc xem
mắt mà mẹ anh dày công chuẩn bị cũng chẳng có chút mảy may nào để tâm
đến. Với anh hiện tại Dương thị vẫn luôn quan trọng còn có Dương Kỳ nữa, anh thương Dương Kỳ như vậy, có ai chịu chấp nhận anh ngày nào cũng
chạy tới chạy lui đến chỗ Dương Kỳ hay không chứ?
- Sao? Em nói sai gì sao?
- Không có gì đâu, tự dưng anh cảm thấy em cằn nhằn hệt như mẹ anh ở nhà
vậy. Đừng nhắc đến chuyện lấy vợ nữa, bằng không anh sẽ không đến thăm
em nữa đâu đó.
- Em chỉ quan tâm anh thôi mà, cũng muốn có chị dâu nữa.
- Vậy đợi đến khi nào anh tìm được chị dâu nào cũng thương em như anh rồi anh lấy nhé.
- Sao có thể thế được, anh phải lấy người anh yêu chứ,đừng có đặt lợi ích này nọ lên trên nha. Em biết kiểu gì là bố hay mẹ anh cũng sẽ bắt anh
phải kết hôn với người này người nọ vì lợi ích, vì gia tộc nhưng người
dù sao cũng là người gắn bó với anh hết quãng đời còn lại, anh đừng xem
nhẹ. Anh của em đẹp trai phong độ mà, sợ gì không có phụ nữ vây quanh.
Anh hãy chọn lấy người khiến anh thoải mái, khiến trái tim anh rung động ấy, thử yêu đi nhé, nó là cảm giác tuyệt vời lắm đấy. Khi đó anh sẽ
nghĩ rằng không phải tự dưng tạo hoá cho con người khả năng cảm nhận
được tình yêu, tất cả đều có nguyên do cả đấy.
Nghe xong câu nói
của Dương Kỳ, Dương Minh thực sự có chút nghệch mặt ra, anh chưa bao giờ yêu, cũng chưa bao giờ có cảm xúc đặt biệt với bất kì ai. Đến nỗi có
lần đăm chiêu suy nghĩ, anh còn sợ anh có bệnh tâm lí hay sinh lí gì
rồi. Nhưng sao khi nghe Dương Kỳ nói, anh cũng muốn thử được yêu, hay
chỉ là đơn giản thử một lần có cảm giác rung động mãnh liệt với một
người để cảm nhận thứ phi vật thể tuyệt vời mà tạo hoạ đã ban tặng này.
- Em nói như thể em đã yêu rồi đấy.
- Em chưa có đâu, nhưng em vẫn đang tìm kiếm đây, không biết khi nào người đó sẽ tới nhưng em vẫn sẽ đợi, anh thử đi nhá.
Dương Kỳ mỉm cười đáp lại, tiện tay cầm miếng táo trên đĩa mà Dương Minh vừa
gọt xong, cậu cảm nhận dư vị ngọt ngào của miếng táo đang tan trong
miệng, mùi hương chua ngọt thấm dần vào vị giác rồi nhanh chóng lan tỏa
đi khắp những tế bào trong khoang miệng thật dễ chịu. Lúc như thế này
cậu lại lơ đễnh nhớ tới Cao Dương, nhớ đến mùi hương nam tính của hắn,
nhớ đến cả những tiếp xúc thân mật của cậu với hắn. Dương Kỳ không biết
cảm giác này gọi là gì nữa, nhưng cậu vẫn biết tạo hoá vẫn cho con người một năng lực có chút vô nghĩa đó chính là không biết được mình đang
yêu.