Kể ra cũng hơi nhọc, Cao Dương bắt Tư Thiên Thành về chỗ mình, dùng đủ
thứ loại hình tra tấn dã man hết sức có thể xong rồi lại sai người quăng anh ta trước sở cảnh sát, trả lại Tư Thiên Thành cho pháp luật. Thật
tình mà nói thì Tư Thiên Thành cũng quá thảm rồi, động vào ai không động lại động đến Dương Kỳ, Dương Minh không ra tay thì Cao Dương cũng sẽ
không để yên cho anh ta được đâu.
Trong phòng bệnh, Tư Thiên
Thành cả người quấn đầy băng trắng, nhìn xa cực kì giống một cái xác
ướp, nằm yên trên giường bệnh, có cựa quậy cũng chẳng hề cựa nổi nữa
đâu. Trên tay anh ta một bên gắn đủ thứ dây nhợ máy móc theo dõi tình
hình, một bên là còng số tám móc tay anh ta vào bên thành giường. Tội
phạm kiểu này có mọc cánh cũng chẳng thể nào có đủ sức để mà thoát được
cái chỗ này đâu, nhưng vì tính nghiêm trọng cũng như sau lần Tư Thiên
Thành trốn thoát khỏi trại giam, bên cảnh sát cũng đã nghiễm nhiên liệt
kê anh ta vào danh sách tội phạm nguy hiểm rồi.
- Rốt cuộc là nghiêm trọng đến mức nào vậy thưa bác sĩ?
- Haiz, bên phía cảnh sát khi đem anh ta đến phòng cấp cứu thì tình hình
đã rất nguy kịch rồi. Người đàn ông này bị đánh đập, hành hạ, bị bỏng
nặng, chân bên trái còn bị gãy, có nguy cơ bị tàn tật suốt đời.
- Khoảng bao lâu thì người này có thể tỉnh lại vậy thưa bác sĩ?
- Không chắc chắn được đâu, bởi vì anh ta bị thương nghiêm trọng quá, nếu nhanh thì khoảng một tuần, chậm thì chắc khoảng tháng sau mới bình phục được.
- Cảm ơn bác sĩ.
Dương Minh đứng trước cửa phòng
bệnh, bên trong vẫn có cảnh sát trông coi 24/24 nên anh không thể nào
vào trong, chỉ có thể đứng bên ngoài cửa kính quan sát. Tư Thiên Thành
bị thương nặng theo như lời của bác sĩ, cả người quấn băng gạt kín mít,
miệng vẫn cắm ống thở, hôn mê chưa tỉnh lại. Dương Minh cũng nhận ra
được sự nghiêm trọng của vấn đề này, nhưng đâu đó trong lòng vẫn có một
chút hả hê khi nhìn thấy anh ta phải thành ra như thế này.
Đã làm ra việc có lỗi với Dương Kỳ như thế, mà vẫn còn ung dung ở trong trại
giam ăn cơm nhà nước, thư thái như vậy thì Dương Minh cũng không cam tâm lắm đâu. Nhưng Tư Thiên Thành bị thành ra như thế này anh cũng cản thấy hơi phiền phức vì anh muốn nhanh chóng khởi tố việc này, tống tên cặn
bã này vào tù càng nhanh càng tốt.
Nhưng kể ra thì Dương Minh cũng khá tò mò về các mối quan hệ xã hội của Tư
Thiên Thành, từ việc anh ta cứ đeo bám Dương Kỳ để tống tiền mãi đến vụ
việc bị người ta tra tấn lần này. Dương Minh cảm thấy truyện này không
phải là chuyện nhỏ, kẻ mà Tư Thiên Thành đã đắc tội cũng không phải là
kẻ tầm thường đâu. Nhưng Dương Minh dù sau cũng chỉ là một kẻ doanh nhân bình thường, có chút tiếng tăm cũng như quan hệ nhưng không phải muốn
là điều tra là ngay ra được. Anh thở dài rồi nhìn Tư Thiên Thành trên
giường bệnh rồi bỏ đi, hà cớ gì phải dây vào một tên khốn nạn như thế
này nữa.
Dương Kỳ cũng dần bình phục, cậu cũng không cần Dương
Minh ở cạnh bên chăm sóc mọi lúc mọi nơi nữa Dương Minh cũng nghe lời
cậu, quay về làm việc, thi thoảng chạy qua thăm cậu một chút là được.
Dương Kỳ cũng được Dương Minh đem cho máy tính, vài cuốn sách để giải
khuây. Thi thoảng cậu cũng sẽ nói chuyện với cô y tá nọ để tập luyện cho cổ họng của mình, nhưng đa phần là cậu ở một mình.
Một hôm Dương Kỳ đang thong thả lướt web, bỗng đập trúng vào mắt cậu là một thông tin mà đối với nhiều người là khá bình thường nhưng đối với cậu có phần
ngạc nhiên. Trong thương giới, một công ty mới được thành lập, chuyện
này kể ra thì cũng là một chuyện bình thường thôi, thời thế càng lúc
căng thay đổi, tre già măng mọc, những công ty cũ không theo xu hướng
được thì nhanh chóng bị tuột dốc dần, những cái tên mới cũng được sinh
ra rồi phát triển. Nhưng điều Dương Kỳ hơi bất ngờ đó chính là người
sáng lập công ty này đó chính là Cao Dương.
Kể ra thì cũng rất
lâu rồi cậu không gặp Cao Dương, cũng không có bất kì liên lạc nào với
hắn. Từ sau cái hôm cậu gặp hắn đến phòng bệnh bí mật thăm mình, về sau, Cao Dương như biến mất khỏi thế giới này vậy. Nhiều lúc Dương Kỳ suy
nghĩ rằng hắn thật sự rất bận, cậu chỉ biết hắn là người của hắn đạo, đi mây về gió, âm thầm thần không biết quỷ không hay, nhưng không ngờ được Cao Dương ấy vậy mà lại bắt đầu dấn thân vào con đường làm ăn rồi.
Dương Kỳ tò mò bấm vào tiêu đề bài báo xem xem như thế nào, hoá ra Cao Dương
đã sớm dấn thân từ lâu. Hắn trước kia dùng tiền mua lại nhiều cổ phần
của công ty lớn, sau đó lấy danh nghĩa cổ đông từ từ tiến vào giới bạch
đạo. Nhiều người không biết hắn là ai, cũng chỉ biết hắn là một tên điên lắm tiền với vẻ ngoài có chút lạnh lùng đáng sợ, chẳng dễ dây vào.
Nhưng bây giờ, nhưng sao khi bán tháo hết những cổ phần trong các công
ty lớn kia, Cao Dương cũng chính thức tự xây dựng riêng cho mình một đế
chế mới, không phải làm ăn mua bán như Dương thị mà tập trung về công
nghệ là nhiều, dự đoán sẽ là xu hướng mới của thương giới, làm mưa làm
gió hơn trên thương trường.
Lướt xuống phần bình luận, một đống
bình luận nào là khen Cao Dương điển trai, phong độ, lại toàn là con
gái, Dương Kỳ có chút bĩu môi, con gái bây giờ mê nhan sắc thật, chỉ cần ai đó đẹp trai xuất hiện y như rằng sẽ hot như minh tinh.
“ Cốc Cốc "
Có tiếng gõ cửa, Dương Kỳ liền ngẩng đầu thì thấy Cao Dương đang đứng ngay trước cửa mỉm cười nhìn cậu. Cậu vội gật đầu mời hắn vào trong, trong
lòng thầm mắng tên này cũng có ít linh thiêng quá đi, vừa nhắc đã đến
ngay rồi... Tâm tình của Dương Kỳ từ đó cũng thư thái hơn một chút, nhớ
lại đống bình luận lúc nãy cậu đọc được, Dương Kỳ thật muốn bình luận
dưới đó một dòng quá đi.
- Này chị em, nam thần của các người đang ở bên cạnh tôi đó!