“ Thực sự xin lỗi nhưng cậu có thấy một tên áo đen xông vào đây không "
“ Ai ? Ai cơ? Các người nói ai? Chỉ có các người mặc đồ đen xông thẳng
vào nhà tôi như thế thôi. Tôi nhớ tôi đã khoá cửa lại rồi , các người
phá cửa xông vào nhà tôi rồi đi hỏi thế đó hả"
“ Tôi xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi".
“ Đứng yên đó, ông đây phải báo cảnh sát, có người xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Các người đợi đó đi ".
“ Xin lỗi, xin lỗi chúng tôi sẽ đi ngay. Đây là tiền bồi thường cho cánh cửa xin cô bỏ qua".
Bên ngoài vọng vào tiếng gọi, hình như là tiếng đồng bọn của đám người này.
“ Tìm lên các tầng trên đi nó không có ở đây đâu".
Tên áo đen đứng đầu ném ra một xấp tiền mệnh giá lớn rồi chạy ra ngoài theo đồng bọn. Dương Kỳ đã diễn thì diễn cho tròn vai, cậu vội hét lớn ra
ngoài, còn lóng ngóng theo đám người đó.
“ Này mau đứng lại, tôi sẽ báo cảnh sát đám người chết tiệt".
Đợi đám người đó đi khỏi, Dương Kỳ quấn khăn đi ra cửa lớn, xác nhận không
còn ai bên ngoài cậu mới đóng cửa lại. Cửa bị khóa xông vào thành ra ổ
khoá bị hỏng trông cực kỳ khó nhìn , Dương Kỳ thở dài đóng cửa lại rồi
quay vào phòng tắm lôi Cao Dương ra.
“ Bọn chúng đi rồi anh mau ra đi".
Cao Dương ra cửa sổ ban công nhìn xuống, thấy đám người đó đã lên xe moto
chạy đi thật xa rồi mới ăn tâm. Anh nhìn Dương Kỳ đang quấn khăntắm nhìn anh rồi nhìn xấp tiền dưới mặt đất.
“ Thật sự cảm ơn a rất nhiều "
“ Cảm ơn cái đầu anh có biết nếu tôi gọi cảnh sát đến thì anh và cả bọn
chúng đều sẽ bị bắt đi uống nước trà rồi không? Không biết hôm nay là
cái ngày quái quỷ gì nữa, toàn là chuyện xui xẻo, về đến nhà, đi tắm
cũng không yên ".
Dương Kỳ lẩm
bẩm mắng, điệu bộ sợ sệt lúc này cũng chẳng còn . Cao Dương đứng ở cửa
sổ ban công nhìn cậu, miệng nhếch lên một nụ cười thú vị.Nếu là người
khác, ở một mình mà có người xoong vào nhà thì chẳng giữ nổi bình tĩnh
như thế đâu, nhưng chàng trai này mặc nãy dù sợ sệt nhưng vẫn mắng người cực kì hay, còn nhanh chóng đuổi được đám sâu bọ kia đi nữa, thật khiến cho Cao Dương mở mang tầm
Cứ
cảm thấy sai sai kiểu gì, Dương Kỳ nhìn lên liền thấy Cao Dương đang
đứng nhìn mình, ánh mắt rất ba chấm. Cái quái gì nữa? Cậu vội nhìn cả
người ướt nhẹp còn đang được quấn sơ sài trong một chiếc khăn bông mà
vội vàng ôm lấy thân thể, lúng ta lúng túng chạy vào phòng tắm, vừa chạy vừa nói.
“ Đợi tôi thay quần áo xong tôi sẽ tính sổ với anh , cái tên biến thái hỗn đản dám xông vào phòng tắm của tôi ".
Cao Dương vừa buồn cười vừa
chẳng biết làm sao, trên người anh cũng chỉ mặt một chiếc áo thun và một chiếc quần bó , áo khoác và quần mặc lái xe anh cũng quăng ra ngoài cửa sổ hết rồi. Cao Dương đi ra cửa lớn, khoá cửa bị phá đến hỏng, anh vào
bê lấy một chiếc ghế sofa chặn ngang cửa nhà.
Một lúc lâu sau, Dương Kỳ trở ra, cậu mặc bộ đồ ngủ hình Doraemon, vẫn cực
kì đề phòng mà nhìn lấy Cao Dương. Cao Dương đi vào nhà, nhìn thấy Dương Kỳ ngồi trên sofa, vẫn nhìn mình đầy dò xét thì cảm thấy buồn cười
“ Thực sự xin lỗi vì đã mạo phạm, chỉ là có mỗi nhà cậu còn chưa khoá cửa ".
“ Sao anh lại bị bọn chúng đuổi thế? Đừng có nói với tôi anh cũng là tội
phạm nhé? Từ nãy đến giờ là tôi bao che cho tội phạm sao?
“ Cậu nghĩ sao cũng , nhưng bọn chúng cũng chẳng phải tốt lành gì đâu.
Vừa nãy cậu doạ báo cản sát bọn chúng cũng chỉ sợ phiền phức thôi chứ
thực sự cảnh sát cũng chẳng làm được gì chúng cả ".
Dương Kỳ lần đầu nghe thấy thể loại chuyện này, cậu mơ màng nhìn Cao Dương.
Nếu đám người kia không phải kẻ tốt lành, Cao Dương cũng là kẻ xấu thì
loại tình huống vừa rồi chính là tình huống các giang hồ choảng nhau như phim hành động chiếu mỗi 6 giờ hàng ngày à? Dương Kỳ càng nhìn Cao
Dương càng cảm thấy vi diệu kiểu gì đó, mà Cao Dương cũng như đọc được
suy nghĩ không mấy tốt đẹp trong đầu Dương Kỳ.
“ Này, vừa nãy chính là cảnh giang hồ thanh toán nhau đó sao?".
“ Cậu nghĩ thế cũng được".
“ Vậy thì tôi bị bọn chúng nhớ mặt rồi, có phải khi anh đi rồi bọn chúng sẽ quay trở lại đây thanh toán với tôi không?" .
Cao Dương đỡ trán, đối với loại suy nghĩ này của Dương Kỳ, anh sống trên đời này gần 28 năm nhưng bây giờ mới được diện kiến...
“ Cậu thật là....cậu xem ở đâu ra cái tình tiết đó vậy?".
“ Trên phim truyền hình chỗ nào chả vậy".
“ Bớt nhảm đi".
Cao Dương tuy thoải mái nói chuyện với Dương Kỳ nhưng thỉnh thoảng anh vẫn
nghe ngóng tình hình bên ngoài với nhìn ra cửa sổ ban công xem như thế
nào. Dương Kỳ cũng không dám đắt tội với Cao Dương, bởi vì cậu biết nhất thời, Cao Dương nguy hiểm chẳng kém gì mấy người kia, cậu càng không
muốn bảnh thân mình một ngày nào đó phải bỏ mạng một mình trong căn nhà
quạnh vắng, cô độc này .