Lục Tổng, Anh Cứ Chờ Đấy!
Đến một con hẻm, anh dừng lại, đứng dựa vào tường, lấy từ trong túi chiếc Zippo khắc hình cây Bạch Dương :
- Đi theo tôi từ nãy giờ chân không mỏi à? Bước ra đi
Cô khẽ giật mình :
- Sao anh biết hay vậy ?
- Tôi biết cô đi theo từ nãy rồi, Diệp Bạch Nhan ạ
Lúc này, cô chỉ biết cười nhạt để bớt ngượng ngùng, nhưng cả người cứ không ngừng run lên. Thấy tuyết đang rơi, mà cô gái khép nép đứng đối diện
mình chỉ mặc lớp áo sweater mỏng, anh liền tiến đến, cởi chiếc jacket
ngoài khoác lên cho cô. Sau đó anh đưa cô bao thuốc :
- Hút không ? Còn một điếu thôi
Cô hơi bất ngờ, vội vàng giải thích :
- Chuyện là ... tôi không biết hút thuốc lá
Vừa dứt lời, một cô gái có vẻ say xỉn ăn mặc gợi cảm từ đâu đi tới, xin trú nhờ ở đây. Thấy điếu thuốc trên tay, cô ta xin :
- Anh đẹp trai ơi, cho tôi điếu này nhé. Nếu có duyên gặp lại, tôi nhất định sẽ đền ơn anh
Tử Ngôn khẽ nhếch mép, nhìn Bạch Nhan, rồi lại rời ánh mắt lên bao thuốc lá :
- Thuốc thì còn một điếu ....
Cô gái kia đưa tay ra, nhưng chưa kịp lấy thì Diệp tiểu thư đã cướp ngay
điếu cuối cùng, cho lên miệng ngậm với vẻ mặt đầy thách thức, làm ả ta
tức giận bỏ đi. Anh định châm lửa, cô bỏ điếu ở miệng mình ra, đưa đầu
thuốc lên ngọn lửa, chà chà tưởng nó sẽ cháy. Tống thiếu bật cười, dịu
dàng cầm tay cô để điếu thuốc lại vào miệng, sau đó cẩn thận châm lửa.
Nhưng vừa mới hút được một hơi, Bạch Nhan đã ho sặc sụa. Anh vội vàng
hỏi :
- Cô có sao không ?
- Không sao, tôi ổn mà. Cũng muộn rồi, tôi về nhé
- Để tôi đưa cô về
- À không, tôi tự về được
Nhưng hình như anh chẳng nghe, nắm lấy tay kéo cô đi. Đến quán rượu cô với
Triệu Vy uống, anh rút chìa khoé xe ô tô ra. Tít tít ... chiếc Bugatti
Mistral ( giá khoảng 117 tỷ ) ngay gần đó lập tức phát sáng. Cô ngớ
người, hoá ra anh ta là một thiếu gia, tay chơi siêu xe chính hiệu. Khí
chất của Tống Tử Ngôn rất phù hợp với chiếc xe này. Quyến rũ, lại pha
một chút bad boy làm ai nhìn vào cũng mê mẩn, cô cũng không ngoại lệ.
Mãi đến khi anh gọi, Bạch Nhan mới bừng tỉnh, lên xe ra về.
Suốt quãng đường, hai người chẳng nói với nhau câu nào. Nhưng đúng hơn là do mệt quá mà cô thiếp đi mất. Dù đến nhà rồi nhưng anh không đánh thức cô dậy, mà mở cửa xe ra ngoài ngắm cảnh. Lúc tỉnh giấc, cô theo thói quen
tìm trong túi mình 30 yên, để vào ghế lái của anh, mở cửa xe rối rít cảm ơn rồi chạy vào nhà. Nhìn thấy số tiền này khi ngồi trong xe, anh mỉm
cười, thầm nghĩ : " Phục vụ tốt thế này mà chỉ được nhiêu đây thôi à ?
Hơi ít ". Xong, Tống thiếu lái xe rời đi, không để ý vì quá vội nên cô
vô tình đánh rơi đôi bông tai ở đó.
Sáng thứ hai, Triệu Vy mệt mỏi tỉnh giấc, dư âm từ tối qua vẫn còn khiến cô
ngồi lên rồi lại nằm xuống, giãy đành đạch chẳng muốn đi làm chút nào.
Nhưng nhìn qua đồng hồ, bây giờ đã là 8 giờ, nếu không đến kịp thì chỉ
có chết. Vậy nên cô lấy tạm một chiếc áo sơ mi trắng với chân váy nâu
nhạt form chữ A, xong vội vội vàng vàng mua ly Americano đá cho thật
tỉnh táo rồi lên đường. Đến công ty, mọi người đang tụm năm tụm bảy lại
bàn tán xì xào về chuyện gì đó rất sôi nổi. Cô vào xem thì nghe được gần cuối năm nên sếp mình muốn chạy KPI, ai giúp nhãn hàng hợp tác cùng
công ty lớn ắt sẽ có thưởng.
Triệu Vy vui vẻ quay trở lại bàn làm việc nghiên cứu, tìm hiểu thị trường.
Tuy làm cho một nhãn hàng, nhưng cô không bán, mà là phóng viên, kiêm
luôn người mẫu. Sau nửa ngày, cuối cùng thì cô cuối cùng cũng tìm được
một brand nước hoa nổi tiếng, rất phù hợp với phong cách của thương hiệu thời trang. Xem xét mọi thứ thật kĩ lưỡng xong, cô quyết định soạn đề
cương để phỏng vấn, nhân cơ hội hợp tác cùng họ. Nhưng đúng lúc này,
Triệu Vy lại nhìn thấy bài báo nói về việc Lục Thần Bắc làm người đại
diện cho nhãn hàng. Rõ ràng hắn từng nói là hắn là Tổng giám đốc của tập đoàn Lục Thị ( ngân hàng lớn nhất cả nước ) cơ mà. Sao giờ còn như thế
này nữa ? Hay mình rút lui nhỉ ? Không không không không, gần cuối năm
rồi, cô phải chứng minh năng lực bản thân ( dù thành tích trong năm nay
thừa sức đạt được phần thưởng ). Dẫu sao hai người cũng là người yêu
trên hợp đồng, coi như cô muốn theo đuổi anh, đến lúc nào thành công sẽ " té ", bởi ... trong điều khoản đâu có cấm điều này.