'Không có. Tôi nào dám có gan như vậy. Chỉ là tôi muốn dạy dỗ cô ta lại
để cô ta biết vị trí của mình mà thôi. Không lẽ tôi làm vậy là sai sao?'
‘Cậu không biết lỗi sai của mình ở đâu à?’
‘...Tôi hoàn toàn không biết’
‘Cậu tự đắc ngay trong chính nhà tôi. Cậu xem thường những người làm trong
Bạch gia này sao? Nghĩ kĩ lại đi, hiện tại cậu đang đứng ở đâu và ai mới là chủ. Công việc thì chưa đâu vào đâu, bản báo cáo thì sơ sài, qua
loa. Có phải cậu mới chính là người xem thường tôi không?’
‘Tôi...tôi...chủ tịch, tôi sai rồi’
Trần Minh hoảng loạn, chân run lên. Ánh mắt đảo liên tục.
Bạch Ảnh Quân nhếch mép, ánh mắt hình viên đạn liếc về phía Trần Minh.
‘Bây giờ xin lỗi có phải quá muộn rồi không? Cậu làm việc cho tôi bao lâu chắc là hiểu tính tôi nhỉ?’
Trần Minh giật mình, một dòng điện chạy qua người khiến anh ta run bắn. Nhớ
lại những lúc tận mắt chứng kiến Bạch Ảnh Quân xử lí người phạm tội,
bỗng nhiên trong lòng sợ hãi, lo lắng tột độ.
‘Chủ tịch...nể tình tôi đã làm việc cho ngài lâu như vậy, ngài bỏ qua cho tôi. Tôi hứa không có lần sau...’
‘Với tôi chỉ có sai và không sai. Sai một lần thì là sai mãi mãi. Sai càng
nhiều thì lỗi càng lớn. Cho nên cái sai của cậu phải bị trừng phạt’
Bạch Ảnh Quân trừng mắt, khuôn mặt âm u toát lên vẻ đáng sợ.
Không biết người này lấy can đảm ở đâu mà có thể ở đây lớn tiếng với người
của anh. Ngay trong chính Bạch gia này, không xử lí thì có phải anh hiền từ quá rồi không. Ngay cả Lý Nam Phúc- cánh tay đắc lực cũng không dám
nói nửa lời vậy mà người này ỷ làm trong Xuyên Bách thì có thể cao ngạo ở Bạch gia ư?
‘Chủ tịch...!’
‘Đây không phải lần đầu tiên
cậu phạm sai lầm đâu nhỉ? Bằng chứng cậu ăn hối lộ tiết lộ thông tin mật của Xuyên Bách ra bên ngoài đều nằm trong tay tôi. Nói xem nếu như bằng chứng này giao ra cho cảnh sát thì cậu sẽ như thế nào?’
Trần Minh nghiến răng nghiến lợi.
Vậy là hết rồi.
Không còn đường lui nữa. Không ngờ cây kim giấu trong bọc cũng có ngày lòi ra.
Trần Minh suy sụp, ánh mắt đờ đẫn nhìn về một góc trong căn phòng.
Mọi người đều nhìn anh ta, có những ánh mắt thương hại, những ánh mắt chán ghét.
Dạ Nguyệt cũng chứng kiến nãy giờ, không biết phải nói gì hơn. Vừa cảm
thấy Trần Minh bị như thế là đáng nhưng một phần cũng cảm thấy tội cho
người này.
Ảnh Quân hất mặt về phía Trần Minh. Lý Nam Phúc liền hiểu ý, lấy trong túi áo ra một con dao nhỏ ném về phía Trần Minh.
Dạ Nguyệt và mọi người trong phòng đều không khỏi kinh ngạc. Sao bên người một thư ký lại có thể có những vật gây nguy hiểm như vậy, điều này là
không thể được.
Nhìn con dao nhỏ nằm trên đất, Trần Minh hoảng sợ run rẩy kịch liệt.
‘Chủ...tịch?’
‘Những người có mặt ở đây ít nhiều gì cũng làm việc cho Xuyên Bách trung bình
trên 3 năm. Các người đều biết thân biết phận thì sẽ nhận lại lợi ích
sống cả đời không hết. Còn những người không biết điều thì chắc các
người cũng biết rồi phải không? Mã Tường, ông nói tôi nghe xem Trần Minh phải làm sao đây?’
Người đan ông ngồi gần Bạch Ảnh Quân bị nhắc tên, liền giật mình. Mồ hôi trên trán nhễ nhại.
‘C...chặt một ngón tay. Sau đó tước vị đoạt tài sản. Đuổi ra khỏi thành phố mãi mãi’
Từng câu từng chữ Mã Tường nói như tiếng sét đánh ngang tai Trần Minh. Không ngờ lúc trước chứng kiến cảnh người khác bị hành hạ, bản thân lại cảm
thấy rất thích nhưng cũng cảm thấy rất sợ. Vậy mà bây giờ người bị hành
hạ lại chính là bản thân.
‘Tốt lắm’
Ảnh Quân hài lòng tán thưởng.
‘Vậy giờ thì cậu Trần Minh làm hay để tôi kêu người làm?’
Trong mắt Dạ Nguyệt, hình Ảnh Bạch Ảnh Quân hiện lên thật đáng sợ. Không còn
dáng vẻ ôn nhu, hòa nhã như cô biết. Trái lại là một dáng vẻ của một
người đứng đầu tập đoàn nổi tiếng. Nói đúng hơn thì giống như một đại ca băng đảng xã hội đen vậy, tàn nhẫn và ác độc.