Phó đạo diễn trợn mắt nhìn Tử Du bởi vì trong lòng ông ta cô chính là
trung tâm rắc rối. Sau đó lại hướng đạo diễn phân tích và khuyên bảo ông ấy hạ mình.
"Đạo diễn Tống à
ông không thể đuổi Dương tiểu thư đi được đâu! Nếu không Vương tổng rút
vốn thì chúng ta biết phải làm sao bây giờ? Bây giờ chắc người còn chưa có đi xa ông nhanh nhanh đi tới xin lỗi rồi mời cô ấy quay lại đoàn
phim đảm nhận nhân vật nữ chính đi!"
Đạo diễn Tống vẫn không hề mảy may quan tâm lần này ông quyết tâm phải loại bỏ Dương Tư Kì ra khỏi đoàn phim. Cùng lắm thì ông ấy sẽ đi tìm nhà đầu tư mới hoặc là vay mượn ngân hàng để lấy kinh phí. Chứ rước cái loại
người diễn xuất dở tệ thế kia về tiếp tục làm nữ chính thì thà ngừng
quay còn tốt hơn.
Thế là Tống
đạo diễn cũng xoa tay từ chối sau đó quay người hô hào mọi người quay
phân cảnh khác. Phó đạo diễn thấy Tống đạo diễn cố chấp như vậy liền lớn tiếng tranh cãi.
" Giờ không còn vốn đầu từ còn quay cái gì nữa? Không còn kinh phí duy trì đoàn phim thì mọi thứ đều vô dụng!"
Tử Du nghe vậy liền vô cùng buồn bã, cô khó khăn lắm mới tìm được công
việc yêu thích và cũng như tìm được lý do ra ngoài chính đáng. Nhưng
nhanh thôi cô sẽ phải ở nhà nhàm chán.
Vì đạo diễn và phó đạo diễn cái nhau và hiện tại mỗi người một ngả nên mọi người trong đoàn phim tạm thời được nghỉ giải lao. Tử Du buồn chán tâm
trạng ủ rũ quyết định tìm anh trai tâm sự. Điện thoại vừa được nối máy
thành công thì Tử Du thở dài một hơi rồi kể lại mọi chuyện.
"Em hôm nay ở đoàn phim xảy ra chuyện!"
Bắc Minh Thiên vừa nghe em gái nói xảy ra chuyện liền hoảng hốt. Nhưng
cũng đoán là em gái sẽ không xảy ra chuyện gì quá nghiêm trọng nên vệ sĩ mới không có gọi tới thông báo. Đúng là nhà có con gái như hũ mắm treo
đầu giường lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ, còn hắn tuy chưa có con gái mà lại có em gái thì vẫn có cảm giác y chang. Hít một hơi thật sâu cố
gắng lấy lại bình tĩnh dỗ dành em gái, rồi lại hỏi rõ ràng mọi chuyện.
"Bảo bối ngoan, em mau kể lại rốt cuộc ở đoàn phim lại gây ra chuyện gì?"
Tử Du vừa nghe anh trai nhà mình nói xong tính tình liền đại biến vỗ vào
cái bàn gỗ bên cạnh một cái rầm. Rồi đứng lên nói một mạch luôn!
"Cái gì mà 'lại gây ra chuyện gì?', em là kiểu người đó hả? Anh quá đáng lắm luôn, em gái anh là ở đoàn phim bị người ta ăn hiếp! ANH NGHE RÕ CHƯA
HẢ ?"
Mọi người trong đoàn phim đều bị cái đập bàn của cô dọa sợ, trong mắt mọi người Tử Du chính là
tiểu bạch thỏ ngây thơ vô hại. Không ngờ tiểu bạch thỏ nổi cáu lên lại
đáng sợ như vậy.
Bắc Minh Thiên cũng âm thầm kêu trời, không biết dạo này đứa em gái bé bỏng của hắn
một lời không hợp liền trở mặt phát hỏa. Đành lên tiếng giảng hòa tránh
lại rước phải xui xẻo vào người.
"Được rồi, được rồi tất cả là anh lỡ lời bảo bối đừng giận. Nói xem ai bắt nạt em anh sẽ đi xử đẹp kẻ đó trả thù!"
"Vấn đề trọng tâm không phải chuyện đó! Mà là do muốn đòi lại công bằng cho
em nên Tống đạo diễn đã đắc tội với nhà đầu tư và họ sắp tới sẽ rút vốn. Em sẽ tiếp tục thất nghiệp!"
Bắc Minh Thiên chỉ có thể chống tay kêu trời, bình thường đứa em gái ở nhà
ăn rồi báo người anh trai là hắn sao chưa bao giờ thấy nó lo lắng điều
gì? Bây giờ chỉ mới vào đoàn phim một ngày đã lưu luyến đúng là em gái
ngoan, gái tốt của hắn mà.
"Được rồi lát nữa anh sẽ kêu thư kí liên hệ với đoàn phim. Chỉ cần bên kia rút bao nhiêu anh sẽ đầu tư bù vào bấy nhiêu."
Một vấn đề lớn của tất cả mọi
người ấy vậy chỉ vài ba câu nói của Tử Du với Bắc Minh Thiên thì đã
nhanh chóng được giải quyết. Cô báo tin vui này cho đạo diễn khiến ông
ấy cười không khép được miệng còn không nhịn được tự thán phục mình đã
nhặt được thần tài lớn.
...
Long Mặc Uyên từ sau ngày Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện đã không còn động lực
sống ngày ngày chìm đắm trong bia rượu. Sau đó một quãng thời gian thì
bên cảnh sát thông báo lại rằng chỉ có ba thi thể trong ngôi biệt thự bị cháy kia hơn nữa cả ba đều là nam, nên khả năng cao rằng Nguyệt Nguyệt
vẫn còn sống.
Tin tức này đối
với Long Mặc Uyên như là thần dược cứu mạng, chỉ cần có một tia hi vọng
nhoi anh cũng không muốn bỏ cuộc. Anh bỏ một số tiền lớn thuê thám tử
điều tra lại vụ án này. Rất nhiều sự đều được sáng tỏ sau khi tham tử
báo cáo kết quả. Thời gian trước anh vì cái chết của Nguyệt Nguyệt nên
không hề để ý mọi chuyện, nhưng nỗi đau hiện tại đã được xoa dịu bởi
chút hi vọng rằng cô có khả năng cao vẫn còn sống.
Thật ra chứng kiến vụ án năm đó còn có một nhà báo và người ấy vô tình quay
lại được tất cả quá trình từ sau khi cảnh sát tới. Thám tử sau khi điều
tra đã từ chỗ nhà báo kia video và giao lại cho Long Mặc Uyên cùng với
tất cả tài liệu điều tra được.
Trong video đã quay được cho thấy lúc đó chính là do Phượng Thanh Trâm kích
động mấy tên bắt cóc khiến bọn hắn cùng đường bí lối quyết định đồng quy vô tận cùng con tin. Phượng Thanh Trâm ả ta chính là hung thủ gián tiếp hại Nguyệt Nguyệt.
Ấy vậy mà
thời gian qua ả vẫn luôn tỏ ra rằng bản thân vô cùng đau lòng và tiếc
thương trước sự ra đi của Nguyệt Nguyệt. Chỉ mới nghĩ tới những hành
động giả tạo kia khiến Long Mặc Uyên cảm thấy vô cùng ghê tởm! Bỗng dưng trước đây anh luôn chứng kiến được những cảnh Nguyệt Nguyệt ăn hiếp ả
ta, chỉ e rằng mọi thứ chính là kế hoạch ly gián của ả ta.
Trong đầu vừa nghĩ tới chuyện này trái tim anh như bị ai đó xé toạc ra rồi
xát muối lên vậy nên anh quyết tâm sẽ trả thù để người đã hại Nguyệt
Nguyệt chịu trừng phạt thích đáng. Long Mặc Uyên đang định tìm Phượng
Băng Trâm tính sổ thì ả ta lại tự dẫn xác tới, nếu rủi sau này ả có chết đi chắc sẽ linh thiêng dữ lắm luôn cũng nên. Chứ ai đâu mà vừa mới nghĩ tới chưa kịp nhắc đã xuất hiện.
Phượng Băng Trâm từ lúc Nguyệt Nguyệt xảy ra chuyện thì ả ta quyết tâm sẽ thay thế vị trí của cô trong tim anh. Bắt đầu từ ngoại hình cô ta bắt đầu
bắt chước phong cách ăn mặc và kiểu tóc của Nguyệt Nguyệt, cho tới tính
cách và mọi thứ khác. Chỉ là với cái nhan ma chê quỷ hờn của ả ta trước đây nhờ lớp phấn son dày cộm che đi còn đỡ, hiện tại cô ta vì để bắt
chước Nguyệt Nguyệt giống nhất có thể mà lại để mặt mộc. Mọi khuyết điểm trên khuôn mặt ả ta nổi lên bần bật khiến cho ai nấy đều xem ả như một
chú hề nhảy nhót mua vui.
Thời
gian qua ả ở bên cạnh Long Mặc Uyên không xơ múi gì được hết. Phượng
Băng Trâm hôm nay đem theo rượu và thuốc kích dục tới quyết tâm hạ
thuốc Long Mặc Uyên. Để hai người gạo nấu thành cơm sau đó bắt anh chịu
trách nhiệm.
Nhưng Long Mặc
Uyên của lúc này vô cùng có thành kiến và căm hận Phượng Băng Trâm một
cách gay gắt nên mọi kế hoạch của ả ta có lẽ đều sẽ vô dụng. Ả ta nhân
lúc Long Mặc Uyên làm việc không chú ý đã thêm thuốc vào rượu của anh.
Kế đó lại lấy sự ra đi của Nguyệt Nguyệt làm lý do mời rượu.
"Anh Mặc Uyên, hôm nay là giỗ đầu của Nguyệt Nguyệt nên muốn cả hai cùng
nhau nâng ly tưởng niệm cô ấy nào! Để cô ấy ở trên trời vẫn sẽ nhìn thấy và vui vẻ chúc phúc cho chúng ta!"
Câu phía sau ả ta nói thật nhỏ chỉ để mình bản thân ả nghe thấy. Long Mặc
Uyên thấy ả ta thản nhiên nhắc đến Nguyệt Nguyệt mà không mảy may ám ảnh vì bản thân là hung thủ gián tiếp hại người liền tức tới sôi máu. Cảm
giác ghê tởm khiến anh không hề nhận lấy ly rượu trên tay mà tự rót một
ly khác từ trong chai ra uống cạn. Thật ra mọi hành động mờ ám ban nãy
của cô ta đã bị phản chiếu hình ảnh một cách chân thực thông qua chiếc
gương trên tường đối diện đó và vô tình bị Long Mặc Uyên nhìn thấy tất
cả. Nên anh quyết định dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, nên anh đã ép cô ta uống ly rượu có chứa chất lạ kia.
"Anh đã uống xong rồi, em cũng nhanh chóng uống ly rượu trên tay mình đi
nào? Ai lại chúc rượu xong mà cứ giữ khư khư ly rượu của mình như vậy là không tôn trọng người được chứ đâu!"
Mà Phượng Băng Trâm dưới ánh mắt dám sát sắc lạnh của Long Mặc Uyên nắm
chặt tay một hơi uống cạn ly rượu. Anh cũng không vội vã mà đợi một
khoảng thời gian sau đó mới đuổi Phượng Băng Trâm đi, bởi vì bây giờ
rượu đã bắt đầu ngấm và cơ thể thuốc cũng sắp phát tác. Nên dù ả ta có
móc họng ói hết ly rượu kia ra cũng không được.
Sau đó ả trên đường trở về nhà đã bị người tài xế già hơn mấy chục tuổi
cưỡng hiếp. Sau khi tỉnh táo lại thì Phượng Băng Trâm đã hóa điên giết
chết người tài xế kia rồi bỏ trốn. Công an ráo riết truy nã cuối cùng
tìm thấy xác của cô ta ở một con sông lớn cách đó không xa. Âu cũng là
số trời, tự tạo nghiệt nên cũng không trách được ai! Có trách thì
Phượng Băng Trâm cũng chỉ có thể tự trách bản thân ả lòng dạ còn độc hơn cả rắn rết, mưu mô nham hiểm mà thôi.