Trong biệt thư bỏ hoang nhún lại chứa rất nhiều thùng dầu khi lửa lan ra đã
nhanh chóng khiến những thùng dầu kia phát nổ ngay lập tức. Khung cảnh
sau đó muỗm lên một màu tang thương tuyệt vọng. Ai ai cũng rằng Nguyệt
Nguyệt đã chôn thân trong biển lửa và ngay cả cảnh sát cũng nói vậy, duy chỉ có mỗi mình Long Mặc Uyên luôn lừa mình dối người không chịu tin cô đã chết.
Thật ra linh cảm của
anh rất đúng vì ngay giây phút trước khi biệt thự phát nổ thì Bắc Minh
Thiên dẫn theo thuộc hạ từ hường cửa sau biệt thự tiến vào và cứu thoát
Nguyệt Nguyệt. Nhưng tình hình lúc đó của Nguyệt Nguyệt không mấy khả
quan. Toàn thân cô bị bỏng nặng và sớm đã rơi vào hôn mê sâu. Bắc Minh
Thiên vận dụng hết mọi tài lực cùng quan hệ chạy chữa cho Nguyệt Nguyệt.
Cũng nhờ đó mà Nguyệt Nguyệt được dục hỏa trùng sinh giống như là loài
phượng hoàng cao quý. Vì bị bỏng nặng nên Bắc Minh Thiên đã để bác sĩ
làm phẫu thuật thẩm mỹ chỉnh dung cho cô. Hơn nữa ở ngoài có cơ duyên
gặp được một vị bác sĩ nổi tiếng chuyên khoa não giúp cô làm phẫu thuật
loại bỏ máu đông trong não.
Sau một thời gian sống đời sống cuối cùng kì tích cũng xảy đến nó làm cho
cô tỉnh lại. Nhưng cô của lúc này chẳng còn nhớ bất cứ thứ gì cả giọng
có chút mơ hồ lạnh lùng nhìn Bắc Minh Thiên nghi hoặc hỏi.
"Anh là ai? Hơn nữa tôi lại là ai? Vì sao tôi lại ở đây?"
Cuộc phẫu thuật rất thành công nhưng di chứng là Nguyệt Nguyệt sẽ quên mất
đi một phần kí ức. Nhưng đổi lại cô sẽ có trí tuệ như một người bình
thường cùng với gương mặt mới và cuộc đời mới. Cái cũ không đi cái mới
sẽ không tới nên Bắc Minh Thiên quyết định đổi tên cho cô để cô có thể
hoàn toàn sống lại với thân phận mới một cuộc đời bình thường trọn vẹn.
"Anh tên là Bắc Minh Thiên là anh trai của em! Còn em là Bắc Minh Tử Du là
em gái của anh. Cái đồ nhóc con vô tâm té một lần đã hôn mê mấy ngày hại anh lo lắng không thôi! Giờ còn chơi trò mất trí nhớ hù anh trai? Du Du là đứa bé hư mà!"
Để xác định
cô đã quyên những chuyện gì nên anh cố gắng ra một lý do để lấp liếm
chuyện nguyên nhân bệnh. Thấy khuôn mặt của Bắc Minh Thiên không hề có
chút nào là đùa giỡn cả mà khuôn mặt tràn đầy dịu dàng ánh mắt hắn cũng
luôn nhìn cô trừu mến. Thế là cô cũng bán tính bán nghi tin lời của Bắc
Minh Thiên chần chừ một lúc lâu mới nhỏ giọng đáp lại.
"Em thật sự khống nhớ cái gì hết? Anh đừng giận thật sự em không có giả bệnh lừa anh đâu!"
Từ câu trả lời của cô thì hắn biết Nguyệt Nguyệt thật sự đã quên hết mọi
chuyện. Sau đó tự tẩy não mình bằng phương pháp đánh lừa bản thân, hắn
tự mình lẩm nhẩm trong lòng rằng.
'Nguyệt Nguyệt cũng chính là Lăng Dư Nguyệt đã chôn thân trong biển lửa của vụ
bắt cóc. Nhưng cô vẫn sẽ là em gái của hắn, là Bắc Minh Tử Du!'
Ở trong nhà miết cũng nhàm chán nhưng Bắc Minh Thiên lại không yên tâm để em gái ra ngoài, mặc cho Bắc Minh Tử Du có mè nheo hay đe dọa cũng
không có tác dụng và một màn tranh luận nảy lửa cơ hồ như ngày nào cũng
sẽ diễn ra trong biệt thư nhà Bắc Minh.
"Từ lúc từ bệnh viện trở về
ngày nào em cũng ở trong nhà đi loanh quanh nhàn rỗi khiến em vô cùng
nhàm chán. Anh nhìn xem em sắp ủ nhột tới mức sắp tới mức toàn thân có
thể mọc đầy nấm được luôn rồi!"
Bắc Minh Thiên vẫn bình thản mở nắp hũ bơ trét lên lát bánh mì rồi lấy một
tờ báo kinh tế chuẩn bị vừa đọc vừa ăn. Chỉ là hành động này của anh lại vô tình chọc tức Tử Du thế là cô không chút lưu tình xử gọn miếng bánh
mì trên dĩa của anh rồi sau đó phúng phính cái má nhai nuốt để biểu hiện rằng bản thân đang vô cùng tức giận.
Bắc Minh Thiên chính là một tên cuồng em gái chính hiệu làm sao không hiểu
được ý đồ của Tử Du cơ chứ! Gấp lại tờ báo trên tay, còn thuận tiện đẩy
ly sữa tươi tới gần chỗ của cô. Đúng là hiểu em gái thì làm gì có ai
vượt qua được anh trai mới có mấy chục giây mà Tử Du đã bị bánh mì quá
khô làm cho nghẹn nên nhanh chóng cầm ly sữa lên một hơi uống sạch. Mãi
tới lúc cô định thần lại thì Bắc Minh Thiên mới lên tiếng trả lời.
"Em mới vừa từ bệnh viện trở về không bao lâu, tình trạng mới chỉ vừa ổn
định chứ chưa có hoàn toàn khỏe lại. Anh cũng không muốn cả ngày đối
với em suốt ngày quản đông quản tây, em là em gái anh chứ không phạm
nhân của anh!"
Tử Du thấy anh trai cứng không ăn mà mềm cũng không ăn nên bất lực chỉ đành nằm ườn ra trên bàn ăn vạ.
"Nhưng em suốt ngày ở nhà chỉ có ăn rồi ngủ không khác gì một con heo cả! Rất chi là buồn phiền luôn!"
Bắc Minh Thiên vươn tay nhéo hai bên má đang phụng phịu hệt như con cá nóc
của Tử Du. Ngẫm nghĩ lại một lúc đưa ra một đối sách đó là.
"Trùng hợp gần đây trợ lý của anh mới vừa xin nghỉ bệnh nên vị trí đó còn
trống. Nếu em ở nhà nhàm chán thì bắt đầu từ hôm nay có thể lựa chọn tới công ty làm việc cùng anh!"
Tử Du vừa nghe tới được ra ngoài mắt liền sáng ngời lên không do dự mà gật đầu liền tục. Dường như Tử Du lo lắng anh trai sẽ đổi ý nên nhanh
chóng vực lại tinh thần sau đó nhanh như một cơn gió chạy vào phòng thay đồ chỉnh tề. Sau đó cô vui vẻ chạy lon ton như một đứa bé theo đuôi Bắc Minh Thiên đến công ty với lý do làm việc. Ấy vậy mà thỏ con bây giờ
đã hóa báo thủ, vừa mới tới công ty nhân lúc Bắc Minh Thiên có cuộc họp
thì lúc ngắm cá cảnh ngoài ban công thì đã cho con cá đáng thương một vé tập bay miễn phí.