Lúc trước Kỳ Hữu Vọng có bao nhiêu ghét bỏ Kỳ tam
lang vì hôn kỳ sắp đến mà bắt đầu hưng phấn, hiện thời Kỳ tam lang cũng
ghét bỏ nàng bấy nhiêu, thấy nàng cả ngày vì hôn sự mà nhảy lên nhảy
xuống, nhịn không được mà nói: "Chỉ còn hai tháng, ngươi gấp cái gì?"
"Tam ca, huynh rảnh rỗi vậy hả, Trần cô nương đâu rồi?"
Kỳ tam lang sửa lời nàng: "Nàng ấy đã là tam tẩu của ngươi rồi!"
Kỳ Hữu Vọng nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: "Ta biết rồi, nhất thời chưa sửa được, sao tam ca huynh phòng ta như phòng sói vậy chứ?"
Vừa lúc Quách thị và Trần Kiến Kiều xuất hiện nghe được lời này, lập tức trừng mắt liếc nhìn Kỳ tam lang.
Kỳ tam lang thấy nàng, môi mỏng mấp máy, cũng không quản Kỳ Hữu Vọng nữa,
lập tức đi qua: "Nhị tẩu, nương tử, hàn huyên xong rồi sao?"
"Ừm, trong nhà vất vả lắm mới có tỷ muội có thể hàn huyên, nên nói lâu một
chút, để tam lang đợi lâu rồi." Quách thị nói vẻ ấm áp.
"Nào có,
Kiều Nương và ta ở biệt trang cũng không thú vị, nên về nhà nhiều hơn.
Còn có, cũng phải thỉnh nhị tẩu chỉ điểm nàng nhiều hơn."
Chỉ
điểm Trần Kiến Kiều cái gì, Kỳ tam lang không nói Quách thị cũng biết.
Vốn Quách thị khiêm tốn hữu vễ, cho dù xuất thân của Trần Kiến Kiều kém
hơn nàng rất nhiều, nhưng nàng cũng sẽ đối đãi với Trần Kiến Kiều ngang
hàng, đây cũng là lý do Kỳ tam lang càng thích cho Trần Kiến Kiều lui
tới với nàng ấy nhiều hơn.
Trần Kiến Kiều kém Quách thị mười
tuổi, theo lý là không có cùng đề tài để nói, nhưng tính tình Trần Kiến
Kiều cũng có chút cởi mở, thỉnh giáo lễ nghi với Quách thị, thỉnh giáo
đạo xử sự hậu trạch, dần dà, cũng hình thành đề tài.
"Nhị tẩu, Trần, tam tẩu!" Kỳ Hữu Vọng vì sửa lời, mà thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi.
Quách thị buồn cười, nói: "Tứ lang đệ đang bận rộn chuyện gì? Cũng đã lâu rồi không thấy bóng dáng đệ nhảy nhót quanh đây."
Kỳ Hữu Vọng nói: "Bận bố trí tân phòng! Tòa trạch bên cạnh Chu gia đã gần
hoàn thiện, ta đang muốn tìm nương lấy danh sách một ít đồ vật ở biệt
trang trong thôn Chử Đình, cho người đi mua thêm."
"Chỗ đó bày trí giống hệt với biệt trang không thấy vô vị sao?" Trần Kiều Kiến nói.
Kỳ Hữu Vọng nghĩ nghĩ, nói: "Hình như cũng phải... Bố cục không thay đổi, đồ nào thích hợp thì điều chỉnh một chút vậy!"
Quách thị có chút không rõ mà hỏi: "Chẳng lẽ tứ lang thật sự muốn ra ngoài ở sao?"
Dù gì nàng cũng nhìn Kỳ Hữu Vọng lớn lên, trước kia Kỳ Hữu Vọng nói muốn
chăn heo mà chạy đến ở trong thôn Chử Đình, nàng còn chưa cảm nhận được
gì, nhưng lúc này đây sau khi Kỳ Hữu Vọng thành thân, sợ là thường xuyên ở hai đầu Chu gia và biệt trang thôn Chử Đình, số lần về nhà cũng càng
ít, điều này càng giống như là chuyển hẳn ra ngoài ở vậy.
Kỳ Hữu
Vọng không biết nỗi u sầu của Quách thị, nàng lộ ra nụ cười tươi rực rỡ: "Nhị tẩu có thể mang theo nhị ca và Canh Ngọc đế biệt trang chơi, những thứ khác thì không biết thế nào, nhưng nơi đó non xanh nước biếc, khí
hậu hợp lòng người, đặc biệt thích hợp để dưỡng sinh hưu nhàn."
Quách thị nở nụ cười, Kỳ Hữu Vọng chính là thiếu niên lang không biết tư vị
sầu lo là gì, có lẽ sẽ có ngày lớn lên, nhưng nàng hy vọng Kỳ Hữu Vọng
có thể vĩnh viễn bảo trì phần lạc quan này.
"Được."
Làm
xong chính sự, Kỳ Hữu Vọng trở về biệt trang thôn Chử Đình, Trần Kiến
Kiều muốn đến Chu gia tìm Chu Thư, Kỳ tam lang liền đưa nàng qua, nhưng
hắn không ở lại Chu gia quá lâu, Chu Thư hỏi Trần Kiến Kiều cuộc sống
tân hôn thế nào.
Trần Kiến Kiều nói: "Kỳ tam lang có chút khó nắm bắt."
Chu Thư nghi hoặc: "Các muội đều đã thành thân, sao còn gọi hắn là Kỳ tam lang?"
Trần Kiến Kiều nói: "Ở bên ngoài hắn nói chúng ta phải như thế, nhưng khi ở riêng thì lại không miễn cưỡng muội."
Chu Thư nghĩ, hành vi của Kỳ tam lang như vậy quả thật có chút khó nắm bắt.
Suy nghĩ nàng xoay chuyển, có chút ngượng ngùng hỏi: "Vậy hai người đã từng động phòng chưa?"
Trần Kiến Kiều đỏ mặt: "A tỷ sao lại hỏi việc này, làm người ta thật ngại ngùng!"
Nói xong nàng lại dặn dò Chu Thư đừng nói hình thức ở chung của nàng và Kỳ
tam lang ra ngoài, bằng không nếu truyền ra ngoài, sau này nàng còn có
thể duy trì vẻ tương kính như tân với Kỳ tam lang ở ngoài mặt hay không?
Nàng lại nghĩ, nàng đã thành thân với Kỳ tam lang, cho dù không cách nào
tiếp thu cách làm người của hắn, nhưng ngày sau bọn họ đều đã buộc trên
cùng một chiếc thuyền, nàng cũng không thể vì hiện thực mà lo lắng. Cũng may Kỳ tam lang vẫn còn rất tôn trọng nàng, để nàng có được tia nhẹ
nhõm khó có được.
Chu Thư cũng không mấy hứng thú với chuyện khuê phòng của người khác, nàng chỉ đơn giản là muốn biết Trần Kiến Kiều
sống thế nào, dù sao nương nàng cũng đã nói với nàng, chuyện khuê phòng
của phu thê ngày sau nếu không hài hòa cũng khó chung sống - - Vì sắp
thành thân, Chu Thư cũng không thoát được việc được Trần thị dạy bảo.
Tuy rằng Chu Thư biết việc Trần thị dạy sẽ không dùng được, nhưng loại
chuyện này vừa mở ra thì như hồng thủy thoát khỏi cửa nước, một khi đã
bắt đầu tiếp xúc phương diện tri thức này, bỗng chốc không cách nào đình chỉ được việc nghĩ đến nó nữa.
Nhất là Trần thị nói Kỳ Hữu Vọng
tuổi nhỏ, khẳng định không hiểu về việc này, cho nên Chu Thư tất yếu
phải dẫn đường cho Kỳ Hữu Vọng.
Lúc đó vì duy trì hình tượng của
bản thân mà Chu Thư vẫn làm vẻ mặt lạnh lùng, nhưng dù là thế, khi nghĩ
về những lời Trần thị nói, cả người nàng giống như ngâm trong dòng nước
ấm, mà nóng hầm hập.
Cũng may sau khi Chu Thư ra cửa, trong đầu
chỉ đều là công việc, bằng không nàng phải dùng dáng vẻ xấu hổ như thế
mà gặp người, hình tượng lãnh nghị quả quyết vất vả lắm mới đắp dựng lên được chắc chắn sẽ sụp đổ.
Trước đó trà thương Hoàng thị Phủ Châu đã ấn định ngày lấy trà, xét thấy thái độ của Hoàng thị từ trước đến
này đều khá tốt, nàng cũng tính phá vỡ vòng vây bị bao quanh bởi cống
trà Kiến An, Song Tỉnh Hồng Châu và trà Vụ Nguyên để tạo ra một con
đường cho Chu thị Chử Đình Cổ Lương trà, mà cửa khẩu đột phá duy nhất,
cũng chỉ có phía đông Cù Châu, và phía tây Phủ Châu mà thôi.
Chỉ
là phía đông còn có danh trà Giang Chiết, chỉ có đi phía tây, mới là
phương hướng để Chử Đình Cổ Lương trà mở ra con đường máu, nâng cao danh khí của mình.
Vì thế Chu Thư dự tính thiết lập quan hệ hợp tác trường kỳ với Hoàng thị, đương nhiên, việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn.
Đại diện Hoàng thị đến đây là hai vị công tử Hoàng Nghiêu Sinh và Hoàng
Thuấn Sinh, mà Hoàng Thuấn Sinh là một trà thương trẻ tuổi lần đầu tiên
tiếp xúc với trà nghiệp Chu thị nên quyết định mang theo hắn đến. Hoàng
gia để hai nhi tử đến đây, có thể thấy được có bao nhiêu xem trọng nhóm
trà này.
Cho dù Chu Thư không nói, bọn họ cũng sẽ mang theo mục
đích hợp tác trường kỳ mà đến, cho nên sau khi đến đây liền muốn tham
quan trà viên Chu gia một chút.
Chu Thư đã mang rất nhiều trà
thương dạo quanh trà viên, cũng không ngại dẫn bọn họ đi thêm một lần.
Hai huynh đệ hoàng thị vừa đến thôn Chử Đình, còn chưa tiến vào trà
viên, trước mắt đã sáng ngời, mà tán dương: "Khí hậu thôn Chử Đình quả
nhiên hợp lòng người, đi cả một đường, chỉ có nơi này là có quang cảnh
tốt nhất!"
Tuy rằng trước mắt là thời kỳ canh tác vụ xuân, dưới
đồng đều là lúa giống, ban đầu nhìn cũng không được gì, nhưng có nông
gia khi rỗi rảnh ngoại trừ trồng lúa, còn có thể trồng một vài cây lương thực quý khác, tỷ như tháng ba thu hoạch cà tím, tháng tư thu khoai
tây, còn cả đậu xanh.
Vì đợt rét lạnh vừa qua, nên cây trồng rất
nhiều nơi đều héo úa, chỉ có thôn Chử Đình vẫn còn nét xanh thanh thúy,
trông thập phần có tinh thần, người sáng suốt vừa thấy đều có thê nhìn
ra sự bất đồng.
Có thôn dân nghe được lời này, giận dữ nói: "Tốt cái gì, hình dáng tốt như thế, vẫn bị một đám súc sinh đạp hư hết."
Ngay cả Chu Thư cũng ở trong đám người tò mò nhìn thôn dân này nói, mới biết được thì ra nửa năm này, càng có nhiều người nuôi gia súc thích thả
rông chúng chạy ngoài đồng, giống như trâu bò này đó ngẫu nhiên còn có
thể thành thật mà ăn cỏ, nhưng có vài con dê, thích thừa lúc không có
người chú ý đi vào chỗ lúa mạ hoặc là cây rau mà cắn.
Còn có vài
con gà vịt cũng thích chạy ngoài đồng, bất quá chúng nó không ăn rau,
chỉ ăn sâu bọ trên rau, ăn no rồi lại chạy về ổ, đói bụng lại tự động tự giác chạy đến ăn, những thôn dân bỗng nhiên phát hiện nuôi gà thì bớt
lo hơn.
Nhưng mà sâu bệnh dưới đồng không đáng lo, thứ duy nhất phải đề phòng chính là trâu bò được thả rông.
Nhóm thôn dân đang tố khổ, Chu Thư thấy Kỳ Hữu Vọng khiêng một cái cào tre,
đang ngân nga một giai điệu không rõ tên, nhìn dáng vẻ là muốn đến sinh
cơ nhàn viên của nàng ấy. Bất quá nàng cũng không biết là mình đã tự cài đặt một cái geida gọi là 'Tự động tìm kiếm Chu Thư', Chu Thư còn chưa
gọi nàng, nàng đã nhìn thấy Chu Thư, tự động chạy đến.
"Tiểu thư!"
Chu Thư nhìn cái cào tre của nàng, cười hỏi: "Tứ lang đang muốn làm gì đó?"
"Ta cho người nhổ cỏ ngoài đồng, đến lấy một ít cho lừa ăn."
*Cào tre
Những chuyện thế này giao cho tôi tớ làm là được rồi, nhưng Kỳ Hữu Vọng đang
rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi thì nàng lại không chịu được, hơn nữa chuyện
lấy cào tre gom cỏ lại cũng không phiền gì, nên vui vui vẻ đi làm thôi.
Chu Thư nghĩ, công việc của Kỳ Hữu Vọng rất nhiều, đi rồi quay lại nơi này
gặp nàng ấy, đều có thể thấy nàng ấy đang làm nhiều việc không giống
nhau, không dạy người ta chăm heo mẹ hậu sinh sản thế nào, thì lại ở nhà mình bàn chuyện mua bán, hoặc là thật sự không muốn làm gì, lại cùng
một đám hài tử chơi đu dây.
Mắt thấy hai huynh đệ bị bỏ qua. Hoàng Thuấn Sinh vội mở miệng: "Vị này là..."
Tuy Kỳ Hữu Vọng chạy đến chỗ Chu Thư, nhưng cũng không phải không nhìn thấy hai đại nam nhân sống sờ sờ thế này, chỉ là nàng phát hiện người trẻ
tuổi hơn thường xuyên nhìn Chu Thư, nàng liền mất hứng, tận lực bỏ qua
bọn họ.
"Ta là vị hôn phu của tiểu thư, tiểu đệ họ Kỳ,
hai vị có thể gọi là Kỳ tứ lang. Tháng năm này chúng ta sẽ thành hôn,
đến lúc đó còn thỉnh nể mặt đến uống ly rượu mừng!" Kỳ Hữu Vọng mỉm cười với bọn họ.
Không thể không nói, thời điểm nàng làm bộ làm tịch, còn rất ra hình ra dạng, ít nhất thì khí thế thế gia chi tử hun đúc hàm dưỡng hàng năm cũng xuất ra.
Dường như Hoàng Thuấn Sinh có chút
kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại sắc mặt, dùng nhiệt tình để đáp lại nhằm che giấu vẻ thất lạc của bản thân.
Kỳ thực lần này
vốn cha hắn định để huynh trưởng hắn đến, chỉ là sau khi hắn nhìn thấy
Chu Thư lần đầu tiên, trong lòng đã luôn nhớ mong nàng, chỉ là lần trước hắn có việc trì hoãn, cha hắn tự mình đến trao đổi, hắn không có cơ hội nhìn thấy Chu Thư, lần này tìm được cơ hội, nên đeo bám đến theo.
Nhưng lại không nghĩ đến, Chu Thư đã sớm là hoa có chủ!
Hắn thầm nghĩ, cũng đúng, nữ tử xinh đẹp như hoa đến bậc này như Chu tiểu
thư, người đến cửa cầu thân nhất định rất nhiều, sao có thể đến lượt hắn chứ!
Chu Thư lẳng lặng nhìn Kỳ Hữu Vọng ra vẻ làm đại nhân, nàng nghĩ, nếu không phải ngôn hành cử chỉ vừa rồi của người này làm bại lộ
con người nàng ấy, lúc này có lẽ trong lòng huynh đệ Hoàng thị, hình
tượng của nàng ấy càng tao nhã hơn một chút mới đúng.
Kỳ Hữu Vọng từ trong lời của Hoàng Nghiêu Sinh biết được thân phận của hai huynh đệ, địch ý lập tức tiêu trừ hơn phân nửa, cũng mặc kệ trong lòng
Hoàng Thuấn Sinh đang nghĩ điều gì, ít nhất biểu hiện của Hoàng Nghiêu
Sinh vẫn thập phần thỏa đáng, Kỳ Hữu Vọng liền hàn huyên với hắn một
hồi.
Nói đến thời điểm tốt để thu hoạch cây trồng ở thôn Chử
Đình, Kỳ Hữu Vọng nói: "Phủ Châu có Trương Thanh An còn gì, tính đa dạng còn phong phú hơn cả nơi này, sự sinh trưởng cũng không quá kém mới
đúng."
Nhắc đến Trương Thanh An, sắc mặt hai huynh đệ có chút cổ
quái, nhưng họ vẫn nói rõ: "Quả thật vậy, thanh danh Trương Thanh An
thiên hạ đều biết, giống như gạo Thanh Hà đều xuất phát từ Phủ Châu,
nhưng dù sao Trương Thanh An cũng chỉ có một, có thể có được sự tinh túy trong canh tác chỉ lác đác vài thứ, loại có thể sinh trưởng tất nhiên
không thể so được với Trương Thanh An gia."
Kỳ Hữu Vọng tò mò: "Ta nghe nói các ngươi có quan hệ thông gia họ hàng xa với Trương Thanh An, chuyện này có đúng không?"
Bỗng chốc trên mặt Hoàng Nghiêu Sinh nổi lên xấu hổ, nhưng Hoàng Thuấn Sinh
trẻ tuổi, dám nói, hắn nói: "Phải, nương tử của Trương Thanh An là biểu
cô xa của ta."
Kỳ Hữu Vọng càng hăng hái, bắt lấy Hoàng Thuấn Sinh hỏi Trương Thanh An làm cách nào tăng được sản lượng lúa nước.
Hoàng Thuấn Sinh nào biết được chuyện này, chỉ phải nói liên quan đến cách
thức ủ phân tiên tiến, khí hậu, phương thức canh tác gieo trồng mà thôi. Cuối cùng hắn thật sự nghẹn lời không nói tiếp được, chỉ phải nói: "Có
lẽ có chung duyên cớ là khí hậu giống như ở thôn Chử Đình!"
Chu
Thư dẫn bọn họ đến đây cũng không phải là để nói về những chuyện này,
cho nên nàng không nhanh không chậm ra mặt ngăn cản Kỳ Hữu Vọng tiếp tục truy vấn.
Huynh đệ Hoàng thị được giải cứu cũng bất chấp cây
trồng ở thôn Chử Đình tốt thế nào, nhanh chóng tìm cơ hội chạy đến trà
viên Chu gia làm chính sự.
Chỉ là tuy rằng Chu Thư bỏ dở đề tài
này, nhưng quả thật cũng cảm thấy hứng thú với Trương Thanh An Phủ Châu, nàng cũng muốn biết trên người Trương Thanh An có mang tường thụy giống với Kỳ Hữu Vọng hay không.
Đáng tiếc Phủ Châu và Tín Châu tuy
gần nhau, nhưng nếu muốn gặp được Trương Thanh An cũng cực kỳ khó khăn,
nên cũng tạm thời không nghĩ đến chuyện này nữa.
Kỳ Hữu Vọng kéo Chu Thư lại, nói nhỏ: "Tiểu thư, nàng đừng nói chuyện với tên Hoàng Thuấn Sinh kia!"
Chu Thư buồn cười hỏi: "Vì sao?"
"Ta không thích cách hắn nhìn nàng."
Chu Thư nhớ đến lần trước Kỳ Hữu Vọng hỏi nàng, vì thế hỏi lại nàng ấy: "Tứ lang đây là đang ghen sao?"
"Chính là ghen!" Kỳ Hữu Vọng thừa nhận, nàng tự cảm thấy lý do hư cấu mình đưa ra rất hợp lý, "Chúng ta cũng sắp thành thân, bên ngoài ta là phu quân
của nàng, tất nhiên phải biểu hiện một chút."
Trong đầu Chu Thư
nhất thời trào ra rất nhiều suy nghĩ, nhưng cuối cùng chỉ cười nói: "Xem ra tứ lang uống giấm bằng cả chậu rửa mặt rồi."
Kỳ Hữu Vọng khoa tay múa chân một chút: "Còn có thể nhiều bằng một lu nước luôn đó!"
Chu Thư nâng tay xoa xoa chóp mũi Kỳ Hữu Vọng, cười cười đi về phía Trà Sơn.
Kỳ Hữu Vọng đứng tại chỗ sờ sờ mũi, trong lòng suy xét ý nghĩa hành động
này của Chu Thư, cuối cùng cảm thấy không có khả năng có ý nghĩa đặc
biệt nào, lúc này mới xoay người rời đi.
- -
Sau khi dạo
một vòng Đình Trà Trà Sơn, vốn ban đầu Hoàng Nghiêu Sinh có ý định mua
vài giống trà từ Chu Thư mang về Phủ Châu trồng, thì giờ đây cũng đã gạt bỏ ý niệm đó, bởi vì hắn phát hiện Chử Đình Cổ Lương trà không khác gì
các cây trồng khác ở thôn Chử Đình, có lẽ đều là sinh trưởng trong cùng
một hoàn cảnh nên hình dáng mới đặc biệt tươi tốt đến vậy, nếu hắn mang
về Phủ Châu trồng, cũng không thể trồng ra được hương vị của Cổ Lương
trà.
Nghĩ như vậy, Hoàng Nghiêu Sinh có chút đáng tiếc. Bất quá
theo sau đó là sự phấn khởi, dù sao Hoàng gia bọn họ đã thiết lập quan
hệ hợp tác với Chu gia, ngày sau nếu có thể gia tăng chuyện mua bán trà, bằng vào Cổ Lương trà, Hoàng gia có thể lại lần nữa được người khác chú ý đến!
Chu gia cần khai thác thị trường trà, sao Hoàng gia có thể không lợi dụng cơ hội lần này, lại quật khởi một lần nữa chứ!
Hoàng gia bọn họ chịu liên lụy, bị chèn ép đã lâu, thừa dịp lần này, hẳn nên
nắm chắc cơ hội để dần dần chuyển tình thế tốt đẹp hơn!
Trong đầu Hoàng Nghiêu Sinh hiện lên những tin tức đã điều tra về Cổ Lương trà
trong nửa năm này, trãi qua một phen suy xét kỹ càng, hắn nói với Chu
Thư: "Ta nghe nói những tán khách (khách lẻ) quay lại mua Cổ Lương trà
đều khen ba điều, một là hương vị Cổ Lương trà êm dịu như danh trà, tư
vị cũng làm người ta nhớ mãi không quên, hai là Cổ Lương trà là trà mới, trình tự thủ pháp chế trà cũng có cách sáng chế mới, ba là tất nhiên có một số người cho rằng Cổ Lương trà có thể hỗ trợ thể yếu, giúp người
sinh bệnh khôi phục sức khỏe."
Trong điển tịch dược liệu thì trà
cũng là một loại thuốc, trà có thể khiến người nâng cao tinh thần, hạ
hỏa và giải độc, nhất là khi nghiền nát lá trà làm thức ăn, khi ăn thêm
vào chút gừng hành tỏi, chút gia vị còn có thể hạ khí và tiêu thực, có
nhiều cách lấy trà làm thuốc và đã được phổ biến rộng rãi.
Hiện
tại mọi người vẫn cho rằng trà có tác dụng trị liệu nhất định, nhưng chỉ giới hạn trong việc nâng cao tinh thần, hạ hỏa và tiêu thực.
Nhưng có nhiều người thân thể gầy yếu, hoặc người gần đất xa trời uống vào,
tình hình thân thể có chuyển biến tốt đẹp, loại chuyện này vẫn làm người ta rất khó tin.
Không nói gì người khác, khi chưa phát hiện chân tướng của trà Chu Thư cũng không tin, cho đến khi nàng cho rằng có thể
do 'Tường thụy' của Kỳ Hữu Vọng nên nổi lên tác dụng, nàng đoán, có lẽ
cũng là tường thụy của Kỳ Hữu Vọng gián tiếp giúp cho thân thể người
uống trà chuyển biến tốt đẹp, heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng càng trở nên mỹ vị cũng là duyên cớ đó.
Hoàng Nghiêu Sinh đưa ra ba điểm này, kỳ thực hắn đang muốn xuống tay từ ba điểm này để tuyên truyền cho Cổ Lương trà.
Chu Thư nghĩ, dù sao nàng cũng không thể xác thực được chứng cứ chứng minh
trà có thực sự giúp cơ thể cải thiện sức khỏe hay không - - Dù sao tuy
rằng thân thể cha nàng có chuyển biến tốt, nhưng cũng không hồi phục
hoàn toàn, nàng cũng không dám khoe khoang trà nhà mình.
Vì thế nàng nói: "Việc Cổ Lương trà có thể trị bệnh cũng không có căn cứ, vẫn không nên tuyên dương khắp nơi thì hơn."
Hoàng Nghiêu Sinh cũng hiểu băn khoăn của nàng, tuyên truyền như vậy, vạn
nhất một vài người bệnh nguy kịch tưởng là thần dược gì, uống vào kết
quả vẫn bị chết, đối với danh tiếng của lá trà là một đả kích lớn.
Bất quá Chu Thư cũng nói, không nên tuyên dương khắp nơi, vậy thì hướng người khác nghĩ đến phương diện này cũng không ngại nhỉ?
Chu Thư chưa lập tức hạ ấn đóng dấu lên văn kiện hợp tác với Hoàng gia,
nhưng đáp ứng bán cho Hoàng gia một ít trà xuân và trà hạ, về phần tình
huống sau đó, vẫn phải xem ở Phủ Châu Hoàng gia bán Cổ Lương trà đến
trình độ nào, danh tiếng ra sao.
Rất nhanh Chu gia Chử Đình Cổ
Lương trà đã chiếm lĩnh thị trường danh tiếng trà xuân trong sự ghen tị
của Ngô Hiếu Tông và các trà thương khác. Bởi vì người muốn mua Cổ Lương trà rất đông, trà ở 30 mẫu trà viên ở Đình Trà Trà Sơn đúng thật có
chút cung không đủ cầu, vì thế thậm chí Chu Thư còn muốn kéo Kỳ Hữu Vọng đến các trà viên khác, thử xem có thể cải thiện được tư vị lá trà ở các trà viên khác không.
Nhưng suy nghĩ này chỉ tồn tại trong tích
tắc, nàng cảm thấy gửi gắm hết hy vọng lên trên người Kỳ Hữu Vọng, còn
không bằng dựa vào chính mình tìm kiếm phương án đột phá - - Vạn nhất
ngày nào đó tường thụy của Kỳ Hữu Vọng không còn hữu hiệu, nàng còn có
thể để lá trà Chu gia tiếp tục tồn tại vững vàng trong phần đông các
danh trà khác.
Vì thế sau khi hoàn thành hết chính sự, nàng lập tức chui vào phòng chế trà nghiên cứu thủ pháp chế trà.
Tuy rằng gần đến ngày thành thân, nàng vẫn như vậy làm Kỳ Hữu Vọng có chút
buồn bực, nhưng nghĩ đến Chu Thư vốn là người như thế, nếu để nàng vì
hôn sự mà bỏ mặc cho chính sự, điều này không còn là chính con người Chu Thư nữa rồi!
Sau khi Kỳ Hữu Vọng đã khai thông, thì nghĩ nàng
thay Chu Thư xử lý những chuyện vặt vãnh liên quan đến hôn lễ còn không
được sao?!
Nàng nói được làm được, chờ khi Chu Thư hồi phục lại
tinh thần, thì ngày thành thân của các nàng quả thật cũng đã kề cận. Lúc này nàng mới phát hiện tân gia của nàng và Kỳ Hữu Vọng đã được bố trí
thỏa đáng, đến chuyện người nào đến nhà mới trãi giường chiếu cũng đã an bày xong, thậm chí tiệc rượu sắp xếp ở đâu, mời những tân khách nào,
biểu diễn cái gì, đều đã được an bày thỏa đáng.
Đương nhiên, Chu
Thư cũng không phải hoàn toàn không biết gì về chuyện này, dù sao Kỳ Hữu Vọng vẫn sẽ bớt chút thời gian trao đổi một vài ý kiến với nàng.
Mà đối với hôn lễ sắp đến này, cuối cùng Chu Thư cũng khó bảo trì được sự bình tĩnh khi xưa nữa rồi.