Cũng đã thật lâu Kỳ gia không có việc vui như thành thân
vậy rồi, chuyện thành thân của Kỳ nhị lang cũng đã cách đây mười năm
trước.
Chỉ là ngoại trừ ngày thành thân của Kỳ đại lang làm đặc
biệt long trọng ra, thì Kỳ nhị lang cưới thê cũng không tính quá long
trọng, hiện tại Kỳ tam lang thành thân, tất nhiên mức độ nghi thức cũng
kém hơn Kỳ nhị lang.
Tất cả mọi người biết Kỳ gia tìm tức phụ
cũng không quá cao môn, trong lòng nhao nhao cảm khái sợ là Kỳ gia đã
muốn xuống dốc rồi.
Dù vậy, cũng không ai dám gây sự trong ngày
đại hỉ này của Kỳ gia, ngay cả Ngô Hiếu Tông đến đưa hạ lễ, thấy người
Chu gia, trên mặt cũng là ý cười nhẹ nhàng, không biết chuyện còn tưởng
rằng lời đồn bất hòa giữa hai nhà trước đó vài ngày trên trà thương giờ
đã bắt tay giảng hòa rồi.
Đương nhiên, Kỳ Hữu Vọng sẽ không cho Ngô Hiếu Tông sắc mặt tốt, nàng còn hỏi: "Ngươi không mời mà tự đến à?"
Ngô Hiếu Tông đã sớm biết lần trước là Kỳ Hữu Vọng giở trò quỷ ở sau lưng,
liên hợp với Trương Phụng thay Chu gia trả thù Ngô gia, lúc này nhìn
thấy Kỳ Hữu Vọng, hận không thể bóp chết nàng, nhưng Kỳ Hữu Vọng là ai?
Đó là tứ công tử Kỳ gia, bảo bối quý báu của lão phu nhân Kỳ gia, ai mà
dám chọc đến nàng?
Vì thế mà nịnh nọt: "Tứ công tử còn nhớ Ngô mỗ sao? Ngô mỗ là đại biểu Trà Hành đến tặng hạ lễ cho Kỳ giáo thụ, chúc
mừng Kỳ tam lang tân hôn."
Kỳ Hữu Vọng 'À' một tiếng, nói: "Thời điểm ta đây thành thân ngươi cũng nên đến."
Kỳ Hữu Vọng không giống bình thường, làm Ngô Hiếu Tông sửng sốt, hắn vốn
nghĩ lấy tính tình người này sẽ làm hắn cách ra xa, chẳng lẽ trong này
có âm mưu gì sao?
Hắn nghĩ mãi không xong, nhưng Kỳ Hữu Vọng cũng đã mở miệng mời hắn, nếu hắn cự tuyệt, ngược lại sẽ làm bản thân rơi
vào cái danh không biết suy xét, vì thế hắn cười mà đáp ứng.
Chu
Thư và tất cả mọi người đều nghe thấy, nhưng người khác không biết ân
oán giữa Kỳ Hữu Vọng và Ngô Hiếu Tông, thậm chí bọn họ cũng không mấy
chú ý, Chu Thư đợi đến thời điểm còn ít người, mới hỏi Kỳ Hữu Vọng: "Khi nàng thành thân thì mời Ngô gia để làm gì?"
Kỳ Hữu Vọng sửa lời nàng: "Là thời điểm chúng ta thành thân, tiểu thư, là chúng ta!"
Nàng còn đặc biệt chỉ chỉ vào hai người trông rất trịnh trọng.
Chu Thư cúi xuống, nói: "Được, là lúc chúng ta thành thân, sao nàng lại muốn mời Ngô gia đến?"
"Tiểu thư hy vọng Ngô gia tới không?" Kỳ Hữu Vọng hỏi lại.
Chu Thư suy tư, nói: "Không phải là hy vọng hay không hy vọng, chỉ là Ngô gia có thể đến, cũng không nhất định là chuyện xấu."
Chu Thư muốn phát triển việc buôn trà, tất nhiên sẽ lo lắng đến chuyện danh dự trong Trà Hành, tuy rằng Chu gia và Ngô gia vì chuyện trà viên ở
thôn Chử Đình mà suýt đã xé rách mặt, nhưng trên thương trường cũng
không nói đến chuyện ân oán tình cừu, dù cho bên trong đấu đá thế nào,
thì việc lui tới thân cận bên ngoài cũng phải cho thỏa đáng.
Chỉ là Chu gia ra mặt mời Ngô gia cũng không tốt, miễn cho người ta nghĩ rằng Chu gia đang cầu hòa với Ngô gia.
Nhưng Kỳ Hữu Vọng ra mặt mở lời mời thì lại không giống, nàng không đại diện
cho Kỳ gia, cũng không đại diện cho Chu gia, chỉ là lễ tiết nên mời, cứ
thế, người khác sẽ nói Kỳ Hữu Vọng rộng lượng, cũng sẽ cho rằng hành vi
của Chu gia là thỏa đáng, sẽ lưu lại ấn tượng tốt cho Chu gia, ngày sau
Chu gia muốn làm chút gì đó với Ngô gia, người khác cũng sẽ không cho
rằng là Chu gia khơi mào phóng ra, tất nhiên là Ngô gia trêu chọc Chu
gia trước...
Sau khi Chu Thư nghĩ thông suốt những chuyện này,
ánh mắt thâm thúy nhìn Kỳ Hữu Vọng, người này chớp chớp mắt vài cái, mới nói nhỏ: "Ta cảm thấy lấy sự giàu có sung túc của Ngô gia như vậy, thì
lễ vật nhất định không kém, nếu lễ vật thấp, người mất thể diện chính là hắn. Chúng ta có cừu oán với hắn, thì sao lại không chiếm tiện nghi của hắn nhiều thêm chút chứ? Ta thích nhìn dáng vẻ hắn rõ là chán ghét ta
nhưng lại không thể làm gì được ta, còn phải bày ra bộ dạng đến chúc
mừng ta!"
Chu Thư: "..."
Là nàng nghĩ nhiều rồi, Kỳ Hữu Vọng là người lười tính kế người khác như vậy, sao có thể nghĩ đến sâu xa thế được kia chứ!
Hai người lại lặng lẽ mèo méo trò chuyện một lúc, cho đến khi Kỳ Hữu Vọng
bị Kỳ nhị lang bắt đi hỗ trợ, nàng còn lưu luyến không rời mà nói với
Chu Thư: « Tiểu thư, thời điểm gọi núi nhớ nói với ta, ta cũng đến hỗ
trợ! »
Chu Thư buồn cười mà đáp ứng.
Hôn lễ diễn ra suôn
sẻ, cũng đến thời điểm nhập tiệc, tân khách ngồi vào ghế của mình, hạ
nhân Kỳ gia mới theo thứ tự bưng thức ăn rượu ngon lên bàn.
Các
món mặn thông thường có thịt dê, thịt gà, thịt ngỗng, mà các tân khách
phát hiện bây giờ còn có thịt heo. Nhìn món hầm này, các tân khách có
tâm tư khác nhau, tất nhiên người đã từng ăn thịt heo Kỳ gia không để
tâm vì sao thịt heo lại có thể xuất hiện trên bàn ăn Kỳ gia, người chưa
ăn thì lại đầy nghi hoặc.
Là sự nghi hoặc này kết hợp với xuất thân của Trần Kiến Kiều, càng làm người ta cảm thấy Kỳ gia bắt đầu có xu thế xuống dốc rồi.
Nhưng thức ăn đã lên bàn, bọn họ không ăn cũng không được, thế chẳng khác nào không cho chủ nhà thể diện sao? Vì thế chờ đến khi bọn họ ăn miếng đầu
tiên, trong lòng không khỏi nghi hoặc: « Đây là thịt heo thật sao? »
Nhưng lại ăn thêm một miếng sẽ phát hiện, quả thật là thịt heo, nhưng cũng
không có mùi tanh giống như trong tưởng tượng của bọn họ, chất thịt rất
non, không giống thịt heo bọn họ thường ăn, cùng là loại thịt này nhưng
cắn cũng cắn không đứt.
Ngoại trừ việc đó, hơn nữa phương thức và gia vị nấu món này, lại cho bọn họ nếm ra được tư vị tươi mới non mềm
và ngon miệng. Còn có hương trà quẩn quanh trong miệng, bọn họ lén lật
qua chuyển lại một chút, nhìn xem có lá trà trong đó hay không.
Có một số người cảm thấy ăn thịt heo rất hạ giá, ăn một miếng cũng không
ăn nữa, nhưng bọn họ nhìn trái ngó phải, phát hiện rất nhiều người còn
để thừa lại không ít thịt dê. Vì thế nghĩ rằng, tất cả mọi người đều ăn, thì hạ giá cũng không chỉ có mình bọn họ.
Nên không nhẫn nhịn nữa, ăn đến bất chấp.
Chờ sau khi ăn xong, bọn họ mới hồi phục tinh thần, liếc nhìn nhau, đều
thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương, phảng phất như một nhóm tự cho mình là thanh cao lại đi dạo quanh các ngõ hẻm phấn son, đến khi ra khỏi ngõ nhỏ mới phát hiện đối phương, này không phải rất xấu hổ sao!
Có
người lại không có hàm súc, trực tiếp hỏi thẳng Kỳ Thầm: « Kỳ giáo thụ,
sao món này lại không giống với món chúng ta thường ăn? Tại hạ nhìn sơ
qua, dường như phương thức nấu cũng không đặc biệt xuất chúng. »
« À, phương thức nấu thì không đặc biệt xuất chúng, chỉ là heo này lại có chút đặc thù. » Kỳ Thầm nói.
Mọi người tò mò nhìn ông, có một số người biết đây là heo Kỳ tứ lang nuôi,
nhưng cũng không thể đoạt hào quang của chủ nhà, nên im lặng không nói.
Kỳ Thầm có chút xấu hổ mà nói: « Heo này là do ấu tử không nên thân nhà ta nuôi.»
Mọi người: Nghe thế nào cũng thấy như đang rất tự hào về nhi tử nhà mình vậy nhỉ?
« Nghe nói Kỳ tứ công tử nuôi heo Trà Hương giá trị vạn tiền một con, bây giờ xem ra, quả thật là vật rất giá trị! » Có người đã bắt đầu vuốt
mông ngựa.
Không sai, heo Trà Hương của Kỳ Hữu Vọng đã được giá
lên đến mười xâu tiền một con rồi. Rất nhiều tửu lâu đều không còn thông qua đồ tể kia làm trung gian mua bán nữa, mà mua trực tiếp từ Kỳ Hữu
Vọng.
Về phần giết mổ heo thì sao? Đây cũng dễ giải quyết, trong
thôn có không ít hộ giết mổ, tửu lâu chỉ cần cho họ chút tiền công, mỗi
ngày để họ mổ heo Trà Hương đưa đến tửu lâu, tửu lâu không chỉ tiết kiệm được chút tiền khi mua từ đồ tể kia, còn đỡ phải tranh giành với các bá tánh bình thường, - - Có đôi khi đi trễ, bọn họ còn không tranh được
chút thịt heo Trà Hương nào!
Ngày đại hỉ cũng không có người đi
gây sự, vì thế thịt heo của Kỳ Hữu Vọng dường như lại càng thêm nổi danh hơn một đoạn, có người đã lén tính toán trong lòng có nên âm thầm thông qua người khác đến tìm Kỳ Hữu Vọng mua heo không.
Lúc này Kỳ Hữu Vọng cung cấp thịt heo cho nhà mình nấu tiệc cũng thu được một chút
tiền lời, vì thế mà Kỳ Thầm tức giận đến mắng nàng: « Người trong nhà mà ngươi còn muốn lấy tiền?! »
Kỳ Hữu Vọng đáp vẻ đúng lý hợp tình: « Chỉ lấy của cha chín phần tiền cha còn muốn thế nào nữa? Heo này con
nuôi cũng gần một năm, rất có tình cảm đó? »
Kỳ Thầm: «... »
Mỗi ngày ngươi ăn thịt heo cũng không thấy ngươi có bao nhiêu tình cảm!
Dù cho thế nào, cuối cùng Kỳ Thầm vẫn để Kỳ nhị lang trả khoản tiền này
cho Kỳ Hữu Vọng. Sau khi cầm tiền, lại vui vẻ rạo rực đi xây cất sinh cơ nhàn viên của nàng.
Mùa đông năm trước Kỳ Hữu Vọng cũng không
nhàn rỗi, nàng cưỡi ngựa đi dạo quanh Tín Châu một vòng, tuy rằng thời
điểm nàng học chuyên ngành khoa học động vật chưa từng được đến trang
trại ngựa để thực tập, nhưng với kiến thức về lý thuyết đã học và từ nhỏ cũng đã được cưỡi ngựa, cho nên vẫn biết một chút về xem tướng ngựa.
Thời điểm nàng đến chợ buôn ngựa, đám ngựa này ít nhiều gì cũng ủi đến ngửi
ngửi hít hít trên người nàng, một màn này lại có ý nghĩa khác trong mắt
người buôn ngựa, vì thế bọn họ ào ào tiến đến chào bán: « Công tử xem
ngựa của ta rất thích gần gũi ngươi, chứng tỏ ngươi và nó hữu duyên, hay là mua về nuôi thử xem sao? »
Vấn đề không còn là chọn ngựa tốt hay xấu nữa, mà là bắt tay vào sự hài hòa giữa Kỳ Hữu Vọng và những con ngựa này rồi.
Đương nhiên, là vì nhìn thấy trang phục và những tôi tớ đi phía sau nàng mà cân nhắc xem nàng có đủ tiền mua ngựa hay không.
« Ngựa này bao lớn? »
« 18 tháng rồi. »
Ngựa 18 tháng tuổi so với người thì là mười ba mười bốn tuổi, chính là thời kỳ trưởng thành rồi!
« Ngựa này trông không đẹp lắm! » Kỳ Hữu Vọng sờ vào cổ một con ngựa đang đến gần nàng, cau mày nói.
Người buôn ngựa cười khổ: « Chúng ta nuôi không nhiều lắm, điều kiện cũng đơn sơ, nhưng đã dùng đồ tốt nhất cho chúng ăn, nhìn bọn ta xem, còn gầy
hơn nó nữa! »
Kỳ Hữu Vọng nhìn hắn một cái, cũng không đánh giá
gì, nàng tính nhìn lại, không ngờ con ngựa này trực tiếp há miệng ngọm
lấy khăn vấn đầu của nàng. Đây chính là khăn Chu Thư tặng nàng, nàng vội quay đầu giựt lại khăn vấn đầu, nói: « Buông miệng! »
Con ngựa
này không cam không nguyện mà nới miệng ra, lại muốn cọ cọ Kỳ Hữu Vọng,
nàng đội lại khăn vấn đầu, cũng không so đo với con ngựa này, mà nói: «
Ngươi muốn đi theo ta đến vậy ư? »
Tất nhiên con ngựa này không
có khả năng đáp lại nàng, nhưng đôi mắt ngập nước kia, thoạt nhìn muốn
đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.
Phó dịch của Kỳ gia: «... »
Con ngựa này thành tinh rồi sao?
Vì thế Kỳ Hữu Vọng mua nó, cùng với một con ngựa mẹ và hai con ngựa con
đang cai sữa ở gần đó. Nàng cũng thuận tiện hỏi, xác định bốn con ngựa
này không có huyết thống, có như vậy mới dắt về - - Truyện cười, nếu
cùng huyết thống, nàng còn phải tìm con ngựa khác cho chúng nó giao phối rồi.
Sau khi mua ngựa xong, Kỳ Hữu Vọng lại mua hai con lừa,
cùng nuôi ở sinh cơ nhàn viên. Cũng không phải nàng không muốn mua nhiều một chút, nhưng hai con ngựa con đang trong giai đoạn cai sữa nên không khỏe lắm, thế cho nên chúng cũng không mấy hoạt bát.
Mà sau khi
đến sinh cơ nhàn viên, lại được Kỳ Hữu Vọng cẩn thận chăm sóc, tinh thần và khẩu vị cũng ngày một tốt hơn, mỗi lần thấy kỳ hữu vọng đều tung
tăng chạy đến.
Kỳ Hữu Vọng còn gọi Chu Thư đến xem thành viên mới của sinh cơ nhàn viên, nàng nhìn hai con lừa này, rồi thở dài: « Nhìn
đôi lừa này xem, ngược lại ta rất không tình nguyện cho chúng nó sinh la con, cảm giác như con lừa này kéo thấp giá trị của con la vậy. »
Chu Thư: «... »
Hóa ra Kỳ Hữu Vọng thật sự muốn để ngựa và lừa sinh la con sao? Nàng không
rõ vì sao Kỳ Hữu Vọng lại chấp nhất với con la như thế, chỉ biết là dù
có là ngựa hay là la, muốn nuôi chúng đến thành quy mô lớn, vậy thì cần
bỏ ra không ít công phu.
Kỳ Hữu Vọng cũng không nóng vội, nàng nói: « Trước nuôi chúng nó cho thật tốt, dưỡng ra chút kinh nghiệm, rồi tính sau vậy! »
Cứ thế Kỳ Hữu Vọng nuôi được hơn hai tháng, con ngựa gầy trơ xương trước
đó giờ không cần bàn cãi gì đã thành tuấn mã rồi. Khi Kỳ tam lang đi đón dâu, ngựa ở Kỳ gia không đủ, vẫn là Kỳ Thầm đi tìm Kỳ Hữu Vọng thuê hai con!
Nghĩ đến đây, Kỳ Thầm lại nhịn không được mà giựt giựt khóe miệng, Kỳ Hữu Vọng tính toán lên thì thật đúng là lục thân bất nhận,
ông thật hoài nghi có phải Chu Thư đã dạy hư nàng hay không!
- -
Hôn lễ của Kỳ tam lang kết thúc thuận lợi, qua hôm sau trời còn chưa sáng,
hai người đã thức dậy làm lễ bái đường với Phương thị, Kỳ Thầm và Ngô
thị - - Không sai, lễ bái đường không tiến hành vào ngày hôm qua, mà là
sau khi động phòng - - Tuy Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều cũng không động phòng.
Phương thị cũng chưa nói là vừa lòng với Trần Kiến Kiều
hay không, nhưng đã là tôn phụ của bà, tất nhiên bà sẽ đối xử công bằng. Mà Kỳ Thầm cũng tự thấy là một đại nam nhân mà ra oai với một tiểu nữ
tử như Trần Kiến Kiều cũng không tốt, cho nên cũng không làm khó Trần
Kiến Kiều. Về phần Ngô thị, đối với nữ nhi của bản thân bà cũng không
mấy để ý, thì nữ nhi người khác thì càng miễn bàn đến.
Vì thế
trong bầu không khí cổ quái này Trần Kiến Kiều quỳ gối làm lễ, lại được
Kỳ Thầm và Ngô thị cho một khúc vải, lễ bái đường xem như kết thúc, Trần Kiến Kiều đã được xem thành người Kỳ gia.
Lúc này trên trời bắt
đầu hạ mưa phùn, tiết trời đầu xuân vốn đã rét lạnh nay càng thêm nghiêm hàn. Kỳ Hữu Vọng buồn ngủ, Trần Kiến Kiều liếc nhìn nàng một cái, lại
bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
Nhưng Kỳ tam lang lại nhìn
thấy được, muốn nói gì đó, nhưng trong đầu chỉ quẩn quanh lời Kỳ Hữu
Vọng nói ngày đó, cuối cùng hắn chỉ lấy áo khoác từ tỳ nữ gần đó khoác
lên cho Trần Kiến Kiều, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ: « Trời mưa, có
chút lạnh, lúc ra ngoài nàng cũng không mặc nhiều, khoác vào trước.»
Trước mặt người Kỳ gia, Trần Kiến Kiều rất phối hợp mà cười nói: « Đa tạ. »
« Các ngươi về trước đi, đến thời gian ăn sáng lại trở ra là được rồi. » Phương thị nói với Kỳ tam lang và Trần Kiến Kiều.
Hai người lui xuống, Kỳ Hữu Vọng nhấc lại thần trí, nói: « Tổ mẫu, cha
nương, việc thành hôn của tam ca đã thành, ít ngày nữa con sẽ trở về
thôn Chử Đình, hai con ngựa của con cũng sẽ dắt về luôn.»
Nàng không nhắc đến ngựa thì còn tốt, vừa nhắc, Kỳ Thầm đã tức giận: « Mau cút đi! »
Phương thị trừng mắt nhìn ông: « Ngày đại hỉ, ngươi mắng Xuân Ca nhi làm gì?! »
Kỳ Thầm: «... »
Ông chỉ thuận miệng thôi mà!
Kỳ Hữu Vọng cũng không thèm để ý chút nào, ngược lại sau khi tìm Kỳ Thầm đòi tiền thuê ngựa mới vui vẻ rạo rực về biệt trang.
Nàng cũng không cần tiền, mà là nhìn trúng hai khúc vải trong khố phòng Kỳ
gia, hai khúc vải này là đồ dự phòng chuẩn bị cho hôn sự của Kỳ tam
lang, bây giờ hôn lễ không có chuyện ngoài ý muốn gì, nên tất nhiên hai
cuộn vải này tạm thời không dùng được.
Kỳ Thầm cũng không hỏi
nàng muốn lấy hai khúc vải đó làm gì, xiêm y của nàng đều là do Phương
thị tìm người may, hoặc là Chu lão mẫu tự tay may, hẳn là nàng không cần phải tự động tay cắt may làm gì chứ nhỉ? Có lẽ là để tặng người.
Ông đã bỏ qua đáp án chính xác - - Kỳ Hữu Vọng muốn hai khúc vải này, thật sự chính là muốn may quần áo!
Nàng nghĩ, Chu Thư cũng đã tự tay may khăn vấn đầu và túi hương cho nàng
rồi, cùng là nữ nhi, vì sao nàng không thể may cho Chu Thư vài thứ chứ?
Quần áo thì nàng không làm được rồi, nhưng nội y như là nội khố gì đó, nàng
cảm thấy không cần kỹ thuật gì nhiều, cũng không khó thực hiện, cho nên
nàng tính làm ra vài cái yếm cho Chu Thư.