Chu Thư không chắc rằng vì sao trước khi nghe được
đáp án của Kỳ Hữu Vọng thì bản thân lại có cảm giác khẩn trương, nhưng
sau khi nghe được đáp án, nàng lại như mong đợi mà thư thái.
Kỳ Hữu Vọng nói xong, cảm thấy bản thân như đã bị lừa rồi.
Kỳ Hữu Vọng nôn nóng: « Ta không có nói dối đâu, không được gọi ta như vậy!»
« Sao ta lại cảm thấy thật dễ nghe nhỉ. »
Kỳ Hữu Vọng lầu bầu: « Cái đó cũng không được. »
Sau khi đùa nàng ấy đủ rồi, Chu Thư hài lòng đi xử lý sự vụ.
Mỗi khi đến mùa đông, việc buôn bán trà sẽ giảm đi tương đối, hoạt động đấu trà cũng không hơn gì, nhưng khi đó trong nghề trà sẽ triển khai danh
sách đàm phán cho năm sau.
'Chử Đình Cổ Lương trà' đầu xuân sang
năm của Chu gia đã sớm được đặt trước hơn phân nửa rồi, phần còn lại Chu Thư tính sẽ mang bán lẻ, cho nên sự vụ Chu Thư cần xử lý cũng không
nhiều.
Nàng tính toán xong sổ sách của trà thu, thì trở về nhà
sớm, trong Chu gia hiện thời có chút 'náo nhiệt', bởi vì Trần Trị Hùng
và thê tử Đổng thị đến đây.
Bọn họ đến vì hôn sự của Trần Kiến
Kiều, tuy rằng Trần Trị Hùng thất bại trong việc trù tính để Chu viên
ngoại nhận Trần Kiến Kiều làm nghĩa nữ, nhưng cuối cùng Kỳ gia vẫn phái
người đến Trần gia cầu thân.
Trần Trị Hùng cũng biết vốn Kỳ gia
không vừa lòng với xuất thân của Trần Kiến Kiều, nếu ông ta dám ỷ vào
việc Kỳ tam lang nếu không phải là Trần Kiến Kiều thì không cưới mà gây
khó dễ cho bà mối Kỳ gia phái tới, chờ khi bà ấy trở về nói lại thái độ
của ông ta, sợ là dù thế nào Kỳ gia cũng sẽ không đáp ứng để Kỳ tam lang cưới nàng ấy.
Vì thế bà mối cũng không cần phí chút tâm tư khuyên bảo, ông ra đã cao hứng phấn chấn mà đáp ứng mối hôn sự này.
Tuy rằng đáp ứng chuyện hôn sự, nhưng còn có nhiều việc cần hoàn thành, tỷ như vấn đề đồ cưới của Trần Kiến Kiều.
Trần Trị Hùng cũng sẽ không chuẩn bị đồ cưới cho nàng, tuy rằng Đổng thị có
thể lấy ra chút tiền từ đồ hồi môn của bản thân, nhưng đặt trước sính lễ của Kỳ gia thì cũng có chút quá khó coi, vì thế Trần Trị Hùng càng tự
làm chủ mà đánh đến Chu gia.
Chu
viên ngoại niệm tình Trần Kiến Kiều cũng là ngoại sinh nữ của mình,
không đành lòng nàng gả đến Kỳ gia có chút khó coi, bị nhóm tẩu đệ tức
cười nhạo, nên cũng ngầm đồng ý cho Trần thị chuẩn bị cho nàng một phần
đồ cưới. Có hơn sáu mươi xâu tiền, còn có một chút vải gấm, trang sức.
So với đồ cưới của Chu Thư, đây cũng không tính là nhiều, nhưng cũng đủ
cho Trần Kiến Kiều nở mặt gả đến Kỳ gia mà không bị người cười nhạo.
Chu viên ngoại còn để lại chút tâm nhãn, nói với Trần Trị Hùng: « Đồ cưới
của Kiều Nương cứ để ở Chu gia trước, chờ khi Kiều Nương xuất giá, lại
để đội cưới gả đưa đến Kỳ gia. »
Vốn Trần Trị Hùng định đến lấy
đồ cưới sau đó sẽ giấu riêng một nửa, mà một chiêu này của Chu viên
ngoại chính là đề phòng ông ta làm như thế! Trong lòng ông ta bất mãn,
nhưng cũng không dám nói ra.
Trước khi đi ông ta nhìn thấy Chu
Thư, còn có chút đắc ý: « Yến Nương à, con và Kiều Nương vốn là tỷ muội, bây giờ cùng gả đến Kỳ gia, tuy rằng Kiều Nương là tẩu tẩu của con,
nhưng con vẫn nên chiếu cố nàng nhiều hơn, cùng giúp đỡ nhau mới tốt! »
Chu Thư mỉm cười: « Tất nhiên, đồ cưới của Kiều Nương là do Chu gia chuẩn
bị, nói chúng ta là tỷ muội cũng chưa đủ, chúng ta là thân tỷ muội, tất
nhiên sẽ chung sống thật tốt, đến lúc đó Kiều Nương muốn từ Chu gia xuất giá cũng được, cũng không nhọc cữu cữu phải quan tâm đến. »
Trần Trị Hùng bị nàng ám phúng một phen tức đến đỏ mặt, thế nhưng trong thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác lại thế nào. Ông ta tự tìm mất
mặt ở chỗ Chu Thư, lại đen mặt đi về nhà.
Không qua bao lâu, ngày hoàng đạo cho Kỳ tam lang cưới Trần Kiến Kiều cũng đã định ra, vì để
hắn thành thân trước Kỳ Hữu Vọng, Kỳ Thầm chọn ra một ngày trong tháng
hai.
Ngày này cũng không tính là quá tốt, nhưng Kỳ Thầm cũng còn
đang tức giận, vẫn còn tồn đọng chút oán khí với Kỳ tam lang, nên cũng
không mấy dụng tâm với việc này.
Kỳ tam lang cũng không thèm để
ý, hắn cao hứng tính toán một chút, cũng chỉ ba tháng, nói cách khác, ba tháng sau, khi đó Trần Kiến Kiều đã là nương tử của hắn rồi!
Kỳ
Hữu Vọng biết được tin này, khi trở về nhà cũng rất là khó chịu với Kỳ
Thầm: «Vì sao phải lâu như vậy con mới được thành thân với tiểu thư? Con cũng muốn thành thân trong tháng hai! »
Kỳ Thầm xua xua tay: « Đi đi, đến nơi khác mà nháo! Ta nhìn thấy ngươi thì đã đau đầu. »
Kỳ Hữu Vọng chạy đến sau lưng cha nàng đấm lưng cho ông: « Sao vậy ạ? Rõ
ràng sau khi tổ mẫu đến chỗ con ở, thân thể và tinh thần đều rất tốt!
Không bằng cha cũng đến chỗ con ở đi, nhất định thân thể sẽ vô cùng khỏe mạnh, bệnh đau đầu này cũng sẽ không còn! »
Kỳ Thầm nghĩ rằng,
nếu ông thực sự đến biệt trang kia ở, mỗi ngày đều nhìn thấy những hành
vi trái lẽ thường của Kỳ Hữu Vọng, sợ là ông sẽ đoản mệnh thêm nhiều năm nữa thôi.
Nghĩ đến đây, ông lại nghĩ đến Kỳ tam lang - - Từ nhỏ
đến lớn tâm tình của ông đối với tam tử này cũng rất phức tạp, thái độ
cũng không tính là quá tốt, nhưng tam lang lại không phải người nhiều
lời, mà lại nhu thuận nghe lời. Không ngờ đến một ngày, hắn sẽ vì một nữ nhân mà làm ông tức chết!
Trái với lẽ thường, hắn và Kỳ Hữu Vọng thật đúng là tương xứng!
« Đến chỗ ngươi ở sao? Là muốn để ta nhớ kỹ từng thời khắc, lúc trước
ngươi một lòng muốn đến ở rể Chu gia sao? » Kỳ Thầm tức giận mắng, nhưng bả vai lại thoải mái khiến ông không còn vẻ nghiêm khắc như trước kia.
« Cha, người là giáo thụ được người kính trọng, có vô số môn đồ, đại quan trong triều bây giờ không ít người đều là do cha tự mình dạy nên, một
phu tử dạy dỗ ra nhiều hiền tài cho triều đình như cha, tầm nhìn hẳn
phải phóng khắp thiên hạ. Những việc nhỏ nhoi thế này, cần gì cha phải
nhọc lòng quan tâm đến. cho nên việc này đừng đề cập đến thì hơn! »
Kỳ Thầm phát hiện nàng vuốt mông ngựa thật sự là làm người thoải mái, thay vào đó ông như là tiểu hài tử, từ trước đến nay trước mặt hài tử vì để
duy trì sự uy nghiêm của mình mà ông đều sẽ đặc biệt nghiêm khắc, cho
nên những lời nịnh nọt thế này ông rất ít khi được nghe.
« Là ta khơi lên à? Là ai vừa rồi bày ra dáng vẻ muốn chất vấn ta? » Kỳ Thầm hừ hừ.
Kỳ Hữu Vọng giả ngu: « Nào có ai dám chất vấn cha chứ? Nhất định là cha
mệt mỏi, bị ảo giác, đều là ảo giác thôi! Con giúp cha xoa bóp bả vai,
thư thả một chút sẽ tốt hơn thôi! »
Bị Kỳ Hữu Vọng ầm ĩ như vậy,
đúng là cơn tức trong Kỳ Thầm đã tiêu đi rất nhiều, nghĩ rằng cũng đang
rảnh rỗi không việc gì làm vừa lúc có thể đến thôn Chử Đình tiếp kiến
lão nhân gia, nên đi theo nàng đến biệt trang.
Kỳ Thầm thấy
Phương thị đi lại trong thôn Chử Đình thì thập phần kinh ngạc, phải biết rằng khi Phương thị còn ở trong thành, ngoại trừ khi còn trẻ thân thể
còn khỏe thì thường đi dạo bên ngoài, theo tuổi tác ngày càng cao, chỉ
khi nào có dịp đặc thù mới ra khỏi cửa, thường ngày đều chỉ đi lại trong viện của bà.
Kỳ Hữu Vọng đắc ý nói: « Cảnh trí nơi này tốt, cho
dù là mùa đông, thì vẫn giống như mùa xuân vậy, cho nên thủy thổ nơi này dưỡng người, tổ mẫu ở chỗ này tĩnh dưỡng thì không thể nào tốt hơn. Nếu cha còn đau đầu, không ngại ở lại nơi này mấy ngày. »
Kỳ Thầm nói: « Đi đi đi, ngươi bớt làm những chuyện ngu ngốc, thì ta sẽ không đau nữa! »
Ông đi qua gặp Phương thị, hai mẫu tử đàm chuyện hồi lâu, cuối cùng, ông lại mời Phương thị về lại chủ trạch.
Phương thị nói: « Ngươi xem ta ở nơi này rất tốt, mỗi ngày đều có tinh thần đi dạo bên ngoài, nghe chút chuyện trong thôn, càng thêm vui thú tự tại. »
Kỳ Thầm nghĩ rằng, nghe chuyện trong thôn không phải là nghe người ta bàn chuyện thị phi và tán gẫu bát quái thôi mà!
« Nương không ở nhà, mỗi ngày Canh Ngọc đều nhắc đến nương! »
Kỳ Thầm nghĩ, nhắc đến tằng tôn, lão nhân gia sẽ phải động tâm.
Không ngờ Phương thị lại nói: « Nói Văn Ca và Quách thị, nếu có rảnh thì cũng mang Canh Ngọc đến chơi một chút. Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa,
trước Đông Chí ta sẽ trở về.»
Kỳ Thầm khuyên không được liền trở
về. Chỉ là để tỏ vẻ bản thân hiếu tâm, ông để Kỳ nhị lang và Quách thị
dẫn theo nhi tử của bọn họ là Kỳ Canh Ngọc cũng thường xuyên đến đây,
mặt khác thấy biệt trang này hơi nhỏ, nên lại xuất tiền cho người xây
thêm.
Kỳ Canh Ngọc chưa từng đến nơi này, hài tử này đang độ tuổi hiếu kỳ với mọi thứ, sau khi đến nơi này, thường xuyên đi theo Kỳ Hữu
Vọng đến thăm heo, còn chạy vào trong trà viên Chu gia, suýt nữa làm
người ta tìm không được.
Vẫn là Chu Thư phát hiện ra, hỏi: «Ngươi là công tử nhà ai, sao lại chạy đến nơi này vui đùa? »
Kỳ Canh Ngọc ngưỡng đầu nhìn nàng, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: « Cha ta là Kỳ nhị lang. »
Chu Thư hiểu ra, vẫy tay để tôi tớ đến đưa tiểu tử này về Kỳ gia, nhưng
tiểu tử này lại cố tình mặc kệ, túm lấy váy Chu Thư, nói: « Ta Còn chưa
chơi đủ mà, ta không về. »
Kỳ Hữu Vọng đi đến, vội đánh tay tiểu
tử này một cái, hắn bị đau nên buông lỏng tay nắm váy Chu Thư ra, sau đó phát hiện người đánh hắn là ai, lập tức khóc lên: « Tứ thúc đánh con,
thúc không thương con, hu hu hu... »
Thuở nhỏ Kỳ Hữu Vọng thường
dùng thủ đoạn này, há có thể không nhìn ra lúc này hắn đang giả bộ hay
sao? Nàng cũng không đáng thương cho hắn chút nào, còn giáo huấn: « Đây
là nương tử của ta, không cho ngươi chạm vào nàng, cũng không được vô lễ với nàng! »
Bộ dạng gà mẹ hộ con này của nàng làm người ta buồn
cười, Chu Thư vừa định nói với nàng, không cần so đo với một tiểu hài
tử, không ngờ sau khi Kỳ Canh Ngọc nghe được lời của nàng ấy, cũng nín
khóc, nói với vẻ đúng lý hợp tình: « Vì sao? Con vẫn còn nhỏ mà! »
« Nhỏ cũng không được, ngươi xem váy nương tử ta đều bị bùn trên tay ngươi làm dơ rồi, mau đền tiền đi! » Kỳ Hữu Vọng tống tiền.
Kỳ Canh Ngọc sợ ngây người: « Người là tứ thúc của con, người không giúp con, còn muốn lấy tiền của con sao? »
« Chờ tứ thúc ngươi giúp nương tử ta xong, thì ta sẽ giúp ngươi, ngươi
không có tiền thì cha ngươi có tiền, chút nữa về nhà ta sẽ đòi của hắn. »
Kỳ Canh Ngọc hừ hừ: « Cha nói trước kia tứ thúc người cũng vẫn thường túm váy mẹ con, vậy người cũng đền tiền đi! »
Nói xong lập tức chạy té khói, Chu Thư hỏi Kỳ Hữu Vọng: « Tứ lang khi dễ một tiểu hài tử, không thấy quá phận sao? »
« Cái này của ta gọi là dạy dỗ, để sau này tiểu tử đó không tùy tiện túm
váy tiểu thư nhà người ta. » Kỳ Hữu Vọng ra vẻ nghiêm trang mà nói.
« Vậy nàng túm váy của nhị tẩu, nhị ca nàng cũng dạy dỗ nàng như vậy sao? »
Kỳ Hữu Vọng: «... »
« Thời điểm nhị tẩu gả vào nhà, ta mới tám tuổi! » Kỳ Hữu Vọng cãi lại.
« Hiện tại điệt nhi của nàng cũng mới bảy tuổi. »
Kỳ Hữu Vọng nghĩ lại, dường như cũng đúng, chỉ là nàng càng thêm đúng lý
hợp tình mà nói: «Trước kia nhị ca dạy ta thế nào, thì ta sẽ dạy lại hài tử của huynh ấy như thế, đây không có gì là không đúng hết! Nhị ca đã
thu của ta rất nhiều tiền tiêu mỗi tháng, ta cũng muốn thu lại! »
Nàng lại hưng trí bừng bừng mà nói: «Thôi, không nói đến chuyện này nữa, tiểu thư nàng xem ta mang gì đến cho nàng này! »
Nói xong, nàng lấy ra một hộp gỗ nhỏ, hộp gỗ dài sáu bảy tấc, độ dài này
chứa không được nhiều đồ lắm, trong lòng Chu Thư hiểu rõ, nhưng vẫn
quyết định để cho Kỳ Hữu Vọng đắc ý một chút, nên vờ như không hiểu: «
Đây là vật gì vậy? »
Kỳ Hữu Vọng nhanh chóng nhét hộp gỗ vào tay Chu Thư, rồi nói: « Tiểu thư mở ra nhìn một chút thì sẽ biết ngay thôi! »
Chu Thư chậm rãi mở hộp gỗ ra, quả nhiên phát hiện bên trong là một cây
trâm. Trâm cài màu trắng bạc như phát sáng, trên thân trâm cài được chạm khắc một vài hoa văn, cùng với dấu hiệu của tiệm chế tác, thoạt nhìn
trông rất mộc mạc, nhưng sợ là giá trị của cây trâm này cũng không nhỏ.
« Vì sao lại tặng trâm cho ta? » Chu Thư hỏi.
« Tặng lễ vật cho nàng cũng cần nguyên do sao? » Kỳ Hữu Vọng hỏi lại, «
Nếu như là có, thì đại khái là ta muốn tìm tiểu thư để đàm thỏa cùng làm chuyện mua bán, cho nên muốn thu mua tiểu thư trước, lý do này thế nào? »
Chu Thư buồn cười: « Vậy để xem chuyện mua bán này có giá trị với một cây ngân trâm này không. »
Kỳ Hữu Vọng kéo nàng ngồi xuống, lại lấy ra bản kế hoạch, nói: « Hẳn tiểu
thư đã biết, heo của ta được người xưng là 'Heo Trà Hương', tuy cái tên
này không phải là ta khởi lên, nhưng quả thật heo của ta cũng vì ăn lá
trà, cho nên hẳn là ta không có xâm quyền hay lừa gạt gì người tiêu
dùng. »
« Người tiêu dùng? »
« Đó là người tiêu tiền mua
đồ. » Kỳ Hữu Vọng giải thích, « Cho nên ta nghĩ đến biện pháp có thể để
chúng ta cùng thắng - - Đại khái là chúng ta có thể cùng nhau quảng bá,
để người ta biết được heo của ta ăn lá trà Chu gia, mà kể từ đó, thế
nhân cũng sẽ cho rằng sở dĩ heo của ta ăn ngon, đều là vì lá trà này, có thể kéo theo việc bán trà. Ắt hẳn người thích uống Chử Đình Cổ Lương
trà cũng sẽ sinh ra tò mò với heo Trà Hương, do đó nâng cao danh tiếng
của heo Trà Hương... »
Chu Thư vừa nghe vừa cân nhắc tính khả thi của phương án này, sau khi nghe xong, nàng nói: « Kế hoạch một hòn đá
ném hai con nhạn này của nàng cũng thật làm người ta động tâm. »
Thế nhưng nàng nghĩ, Kỳ Hữu Vọng lại không biết, lá trà nhà nàng có lẽ là
vì tường thụy của nàng ấy mới có thể sinh trưởng tốt như vậy. Mà thứ hấp dẫn heo Kỳ gia cũng không phải là lá trà, mà là vì Kỳ Hữu Vọng chia cho phần tường thụy này, càng chính xác hơn, có lẽ là sinh cơ (sức sống).
Anh mắt Kỳ Hữu Vọng lóe sáng: « Cho nên, tiểu thư muốn hợp tác với ta không? »
« Có thể, chỉ là chỉ có một cây trâm... » Chu Thư lấy cây trâm, lòng ngón tay mơn trớn trên bề mặt, bỗng nhiên cười nói, «Chỉ một cây trâm thì
không đủ, bất quá nếu là tứ lang cài lên cho ta, vậy thì đủ rồi. »
Kỳ Hữu Vọng không nói hai lời, nhận lấy cây trâm, tìm một vị trí nàng cho là sẽ rất đẹp mắt khi cài lên.
« Thế nào? » Kỳ Hữu Vọng hỏi.
Chu Thư buồn cười nói: « Lời này hẳn phải là do ta hỏi tứ lang mới đúng? »
Thế này Kỳ Hữu Vọng mới nói: « Rất hoàn mỹ, ngân trâm xứng với mỹ nhân. Trâm cài đẹp, người cũng đẹp. »
Chu Thư nhớ đến khi Kỳ Hữu Vọng hái hoa dại đưa cho nhị ca nàng ấy cũng nói những lời này, nếu nàng ấy đúng là một công tử thật sự, thì cũng thật
phong lưu!
Nghĩ đến việc người này sẽ cùng thành thân với nàng,
vậy thì phải kiềm chế nàng ấy thật tốt mới được, vì thế nàng nói: «
Những lời dỗ người thế này, ngoại trừ tổ mẫu nàng ra, thì không cho nói
với những người khác. »
Kỳ Hữu Vọng trợn tròn mắt, khẽ cắn môi dưới, cười mỉm nói: « Tiểu thư đây là uống dấm sao? »