Dẫu Đức Lâm có vẻ vẫn chưa xong việc nhưng vì đã đến giờ nên anh đành bỏ điện thoại vào túi, cùng cô và Bảo Trâm rời đi.
Nhưng lúc ra đến xe, Bảo Trâm lại dở chứng nhìn Đức Lâm, bày ra vẻ mặt đáng thương và yếu đuối nhất.
- Anh rể ơi, em bị say xe khá nặng, có thể để em ngồi ở ghế trước không?
Bảo Trâm say xe? Hà Thư nghe xong đã thấy buồn cười, nhưng cô nhịn lại,
quay mặt sang hướng khác vờ như không nghe không thấy. Phải một lúc sau
Đức Lâm mới lên tiếng.
- Chị của em cũng say xe, em không biết sao?
Cô say xe hồi nào nữa? Mấy cái người này! Hà Thư đành lên tiếng giải vây.
- Không sao, nếu em không quen thì cứ ngồi ghế trước đi, chị…
Cô đưa tay ra hướng về phía ghế sau, nhưng Đức Lâm đã cầm lấy cổ tay cô, buông ra một lời nói hết sức khó hiểu.
- Hôm nay anh lái xe, không đưa thư ký theo đâu.
Cô nhìn anh, rõ ràng không hiểu anh đang nói gì. Đức Lâm khẽ thở hắt ra, mở cửa ghế phó lái rồi dúi đầu cô vào.
- Em đừng lắm chuyện nữa, trễ giờ rồi. - Xong, anh nhìn Bảo Trâm. - Còn nếu em say xe quá…
- Không sao, em chịu khó ngồi ghế sau một hôm cũng được. - Bảo Trâm cười
tít mắt, vui vẻ vòng qua anh rồi mở cửa ngoan ngoãn ngồi vào. Khuôn mặt
của Hà Thư rõ ràng như rơi vào mộng mị, hoàn toàn chẳng hiểu tình huống
gì đang diễn ra.
Bị từ chối một cách thẳng thừng như vậy mà Bảo Trâm vẫn có thể cười không chút khó chịu vậy sao?
Đúng là diễn viên phái thực lực, không giỡn chơi được mà! Ngẫm lại bao nhiêu đối tượng trước đó đều đổ gục dưới chân cô ấy, Hà Thư lại chỉ có thể
lắc đầu cười khổ. Giỏi như vậy, thế mà cũng có lúc cô ấy đụng phải bức
tường sắt như Đức Lâm, gần một tháng trôi qua rồi mà vẫn chưa có kết quả rõ ràng, còn hại cô phải nơm nớp lo sợ nữa. Thật là…
Sau khi đón hai đứa trẻ, Đức Lâm lái xe đến quán lòng lợn mà Bảo Trâm ước ao muốn
thử từ lâu. Quán không sang trọng như những nhà hàng mà anh vẫn hay đưa
cô đến, nhưng không gian thoáng rộng và sạch sẽ, cách bài trí cũng cực
kì dễ chịu. Đặc biệt may mắn là chỗ này vẫn có phòng riêng, nếu không
thì với thân phận của Bảo Trâm, bữa ăn này chắc chắn phải gói mang về
rồi.
Bảo Trâm không hề dấu nổi vẻ háo hức trong ánh mắt. Cô vội
vã đeo mũ và khẩu trang lên, xe vừa ngừng đã nhảy vọt xuống, sau đó cúi
người ôm lấy Bơ.
- Nào nào, dì bế bé Bơ ra nhé.
- Vâng! - Bơ vui vẻ trả lời, sà vào lòng cô ấy.
Khác với cô, hai đứa trẻ lại rất quý Bảo Trâm, thái độ của chúng đối với cô
ấy chẳng khác nào đối với Dương cả. Tâm tư trẻ con là đơn thuần nhất,
cũng thật thà nhất. Dáng vẻ hạnh phúc bên người mà chúng yêu quý thật sự rất đáng giá, đáng giá đến mức cô hoàn toàn không muốn suy nghĩ của
mình ảnh hưởng tới chúng. Cô không muốn chỉ vì những cảm xúc cá nhân của mình khiến chúng phải đánh mất một người thân mà đối với chúng là vô
cùng quan trọng. Hoàn toàn không cần thiết!
Đồ ăn được đưa lên
rất nhanh, Bảo Trâm còn cẩn thận gọi riêng cho hai đứa trẻ cơm chiên
trứng và ngô chiên bơ, sau đó còn tỉ mỉ lấy khăn ướt lau tay cho hai
đứa. Chính vì sự chăm sóc đến mức tinh tế ấy mới khiến cô không thể hoàn toàn ghét Bảo Trâm được.
Cô hận cô ấy, hận sự tồn tại của cô ấy. Mỗi lần trông thấy cô ấy, cô đều
nhớ tới người mẹ của mình. Nhưng kể từ khi quay trở về nhà cùng hai đứa
trẻ, nhìn Bảo Trâm chăm sóc chúng bằng ánh mắt yêu thương, sự thù hận
trong lòng cô lại dần bị dập xuống, nhưng thay vào đó là những cảm xúc
đối nghịch nhau khiến một thời gian dài cô không biết nên phải đối xử
với người em gái cùng cha khác mẹ của mình như thế nào.
Và cả Đức Lâm cũng vậy. Anh là một trong những số ít người có thể thoải mái chấp
nhận sự tồn tại ấy, thậm chí anh còn từng nói với cô rằng, trước sau gì
anh cũng sẽ là bố của chúng.
Bởi vì đối với cô, hai đứa trẻ chính là điểm chí mạng. Cô sẽ dễ dàng rơi vào trạng thái thỏa hiệp nếu có ai
đối xử tốt với chúng. Và thậm chí xù lông lên rồi trở mặt nếu có người
nhục mạ và coi thường chúng.
- Anh Lâm ăn ít quá, anh không thích ạ? - Bảo Trâm gắp cho anh một miếng lòng nướng, cười tươi. Từ “anh rể”
mà cô ấy luôn gọi đã bị biến thành “anh Lâm” một cách đột ngột như vậy,
kẻ ngốc cũng có thể nghe ra được tình ý đậm sâu đằng sau tiếng gọi này.
Đức Lâm rời mắt khỏi điện thoại, liếc miếng ăn kia một cái rồi lại rời mắt đi, nói.
- Ừm, em cứ ăn đi, không cần để ý đến anh. - Anh đổi tay, cầm đũa lên
hướng về phía một món gần đó, gắp một miếng rồi bỏ vào bát Hà Thư, nhẹ
nhàng bảo. - Em ăn thêm đi. Chỗ xa thì cứ nói anh, anh gắp cho em.
Hà Thư mém sặc. Cô bịt miệng, ho khan hai cái rồi vô thức nhìn về phía Bảo Trâm. Bị anh cho ăn quả bơ rõ ràng như vậy mà nụ cười trên môi cô ấy
vẫn không thay đổi, cũng không hề có chút phản ứng ngượng ngùng vì bị
đối phương ngó lơ. Rất tự nhiên, Bảo Trâm quay qua nhìn Bắp, bẹo bẹo má
cậu bé.
- Sao cháu ăn ít vậy? Không được bỏ mứa, ngoan ngoãn ăn hết cho dì nghe không?
- Dì Trâm ơi, cháu muốn ăn cái đó. - Ngồi bên kia, Bơ hét to, chỉ về một
món trên bàn. Bảo Trâm nhìn một cái rồi nghiêm mặt, lắc lắc ngón tay. -
Không được! Trẻ con không được ăn cái đó, sẽ đau bụng đấy. Cháu lo ăn đồ của cháu đi, không được đòi hỏi!
Hà Thư cắn đũa nhìn về phía
anh, anh ăn rất ít, thi thoảng mới bỏ một món vào miệng, mắt nhìn chằm
chằm vào điện thoại không rời. Nhưng tuyệt nhiên đồ ăn mà Bảo Trâm vừa
gắp cho anh, anh lại không hề động vào.
Nhìn không nổi nữa, cô đành thúc nhẹ vào cánh tay anh, nhỏ giọng nhắc nhở.
- Anh đừng làm việc nữa, việc gấp đến mấy cũng phải ăn. Hay là bây giờ chúng ta về nhé?
Đức Lâm khựng lại, sau đó thật sự bấm tắt màn hình, đặt điện thoại sang một bên. Anh nhìn cô cười cười.
- Anh đâu bảo là không ăn đâu! Em xem, anh mới ăn có mấy miếng thôi mà.
Hà Thư chỉ liếc anh một cái, không nói thêm gì. Bên trong bát của cô lại
được đặt thêm một nhúm rau trộn. Cô cũng chẳng buồn cản anh lại, bởi mỗi lần đi ăn anh đều như vậy, cái gì cũng gắp vào bát cô, đôi khi cô còn
bắt gặp anh đang nhìn cô ăn nữa. Thấy cô nhìn lại thì anh luôn hỏi cô
một câu rằng “Có ngon không?”, nếu cô nói ngon, anh sẽ gắp tiếp, nếu cô
nói cũng được, anh chỉ gật đầu rồi gắp món khác cho cô.
Giống như một đứa trẻ vụng về thăm dò sở thích của đối phương vậy. Nghĩ thôi đã
thấy buồn cười rồi, cảm thấy anh có chút… đáng yêu.
Khi Hà Thu
ngẩng đầu lên, cô chợt thấy Bảo Trâm đang nhìn chằm chằm vào Đức Lâm,
cái nhìn không chớp ấy chẳng có chút che dấu nào, môi cô ấy vẫn giữ
nguyên nụ cười mỉm nhẹ nhàng. Nhưng vào lúc này, kết hợp cùng ánh mắt sỗ sàng kia, nụ cười vốn đơn thuần nay lại có cảm giác ma mị.
Đối
với trạng thái ấy của Bảo Trâm, Hà Thư đã trông thấy rất nhiều lần rồi.
Bởi vì cô ấy luôn nhìn những đối tượng trước đó của cô với ánh mắt như
vậy, ánh mắt sắc như chim ưng trông thấy con mồi, gian xảo như con cáo
trông thấy miếng thịt ngon béo bở, chỉ muốn tìm mọi cách săn bắt rồi bỏ
vào bụng mình, biến chúng trở thành vật sở hữu của riêng mình.
Hà Thư lặng lẽ rời mắt đi, thầm nghĩ.
Cuối cùng cô gái ấy cũng chịu nghiêm túc rồi chăng? Bởi vì trước đây, mỗi
khi ánh mắt ấy xuất hiện, những người kia đều quay lưng lại với cô, một
đi không trở lại, và si mê Bảo Trâm một cách điên cuồng.