Diệp Gia thản nhiên gật đầu khiến Diệp Giang nhíu chặt mày giơ tay
nắm lấy hai vai của y:” Có phải là hoàng thượng ép buộc đệ không? Nếu là như vậy Diệp gia ta nhất định sẽ không để đệ chịu ủy khuất, cùng lắm
thì chúng ta bỏ trốn đến nơi khác”
Diệp lão dù không tiếp lời
nhưng biểu tình trên mặt ông cho thấy ông tán đồng với ý kiến của Diệp
Giang. Diệp Gia không nghĩ đến phụ thân cùng ca ca của mình suy diễn sâu như vậy, y nghiêm túc nói:” Là đệ tự nguyện, hai chúng đệ chính là
lưỡng tình tương duyệt”
Diệp Giang không ngờ đệ đệ của mình có
ngày nghiêm túc nói chuyện với huynh trưởng như vậy, Diệp Giang cùng
Diệp lão không khỏi nhìn nhau. Diệp lão cuối cùng cũng lên tiếng:” Chúng ta tôn trọng quyết định của con, chỉ cần con hạnh phúc chúng ta đều yên lòng”
Diệp Giang cũng không gượng ép, trước đó anh đã từng nghe
phụ thân nhắc đến Tống Mạn Vũ là một người tài giỏi theo mắt nhìn người
của ông thì ông rất đỗi hài lòng chỉ là không ngờ một Khâm sai lại là
Tam hoàng tử, chuyện ngạc nhiên hơn nữa mấy hôm trước đã trở thành đế
quân. Còn chưa kịp thích ứng thì người của hắn đã tìm đến thông báo nhi
tử nhỏ tuổi nhất của ông đang làm Lễ bị Thị lang sẽ thăng chức lên thành Thượng Quân. Dù sao cũng là lời của Hoàng thượng ông không dám làm trái chỉ có thể một đường đến kinh thành xem tình hình mà lo liệu. Lại thấy
nhi tử của mình thật sự có tình cảm với hắn, ông cũng yên lòng phần nào.
Diệp Giang chỉ có thể thở dài xoa đầu y rồi kéo y đến trước sân nói:” Đây là của hồi môn mà ta cùng phụ thân cho đệ… Nhị muội vẫn đang trên đường
đến, có lẽ tối nay muội ấy sẽ đến nơi”. Thật ra Nhị tỷ của y đã thành
thân lại sống xa kinh thành, đến khi biết tin tức đã tận lực xuất phát
nhưng hiện tại có lẽ vẫn đang trên đường đến đây, y cảm động không thôi.
Trên sân lúc này đã chất đầy những rương đồ, gần như sắp lấp đầy khoảng sân
rộng của biệt viện. Còn chưa để y lên tiếng thì bên ngoài đã có người đi vào, người dẫn đầu là Hiên Tử bên cạnh hắn cung kính nói:” Thuộc hạ đến để trợ giúp Diệp công tử”
Nói rồi Hiên Tử phất tay đã thấy một
nhóm người đi vào bắt đầu trang trí cho biệt viện, nhất thời không khí
bận rộn tỏa khắp biệt viện. Tiểu Cẩn trước đó vẫn còn không hài lòng thì khi nhìn thấy tình hình hiện tại chỉ còn biết há miệng không thốt nên
lời.
Hai phụ tử vừa mới đến trước đó cũng mang theo khó hiểu, theo lý ngày mai sẽ thành thân nhưng trong biệt viện không có lấy một màu đỏ nào thật rất kì lạ, hiện tại xem ra là muốn làm người khác bất ngờ.
Đúng thật là trước đó mọi người không dám trang trí cho biệt viện, cũng
bởi hắn không chỉ đích danh người mà hắn sẽ lập làm Thượng quân, cũng
như không ban thánh chỉ, nếu cứ như thế trang hoàng cho biệt viện mà đến hôm rước dâu người không đến thì thật không biết nói như thế nào. Diệp
Gia cũng không lên tiếng đính chính nên cứ như thế mọi người đều thấp
thỏm chờ đợi.
Hiên Tử trịnh trọng đi đến trước mặt y, trên tay còn là một bộ hỉ phục đỏ rực gắp gọn đưa cho y:” Đây là hoàng thượng chọn
cho người”. Diệp Gia cẩn thận nhận lấy rồi không nhìn ai khác mà trở lại phòng của mình, Diệp lão cùng những người khác đều biết ý tránh một
bên rồi xem xem có chuyện gì mình có thể phụ không.
Trong phòng
Diệp Gia không mở ra xem hỉ phục sẽ là hình dạng gì, nhưng nhìn một lượt y có thể khẳng định đây là dành cho nam nhân. Y chậm rãi dùng ngón tay
sờ trên nên vài, rất mềm mại, y khẽ cười chống cằm nhìn bộ hỉ phục lẩm
bẩm nói:” Ngốc”
Mới sáng sớm Diệp Gia đã bị lay tỉnh, trong phòng chỉ có Hiên Tử
cùng Tiểu Cẩn phụ giúp y tắm rửa, chảy đầu rồi mặc hỉ phục. Sau khi hoàn thành, Tiểu Cẩn không khỏi trố mắt nhìn:” Thiếu gia… Người hôm nay thật đẹp!”
Hỉ phục ôm lấy cơ thể của Diệp Gia một cách vừa vặn, họa
tiết đơn giản được may tinh xảo không làm mất vẻ than nhã thuộc về hỉ
phục dành cho nam tử. Màu đỏ rực tôn lên nước da trắng noãn của y, kèm
theo khuôn mặt thanh tú lại tăng thêm nét đẹp không thể nói thành lời.
Hỉ phục dành cho nam nhân nên không đội khăn, có lẽ kiếp trước hắn không
quá để ý mà cho y đội khăn nhưng hiện tại đã khác, y lặng lẽ ngồi trên
giường chờ người đến đón. Không bao lâu âm thanh rộn rã ngày càng đến
gần, sau đó dừng trước cửa biệt viện của y. Lại chờ một lúc Hiên Tử cũng nói:” Công tử, đi thôi”
Diệp Gia hít một hơi đi theo Hiên Tử đến
khách sảnh, nơi đó phụ thân, ca ca cùng tỷ tỷ đã có mặt. Diệp Gia quỳ
xuống hành lễ, Diệp lão lại không nhịn được đỏ mắt cầm tay y đứng dậy vỗ vỗ:” Con phải thật hạnh phúc”
“ Con sẽ hạnh phúc” y cười nói với ông.
Tiếp sau đó Diệp Gia tiến đến cổng biệt viện, đứng trước đó là một đoàn xe
ngựa dài không thấy đuôi, người xung quanh cũng tò mò đến xem tại sao
lại có hôn lễ lớn như vậy, một dặm hồng trang cũng không phải nói ngoa
thậm chí còn hơn thế. Mọi thứ xung quanh cũng không khiến y chú ý, y chỉ biết nam nhân đó đang đứng cạnh một con bạch mã cùng vận hỉ phục giống
với y.
Tống Mạn Vũ đi đến giơ tay về phía y nói:” Em có bằng lòng làm Thượng Quân của ta không?"