Phía dưới lặng ngắt như tờ, nhưng chỉ trong một cái nháy mắt tiếng
hít khí càng thêm mãnh liệt, nhất thời bọn họ không nhịn được xôn xao.
Nếu việc thành thân sau ba ngày tới là chuyện kinh ngạc thì việc lập
Thượng Quân chính là chấn động. Chức danh Thượng Quân này người bình
thường sẽ ít nghe đến hoặc thậm chí chưa từng nghe qua, nhưng nếu là
người tìm hiểu các đời đế vương sẽ biết được Thượng quân chính là gì.
Đương nhiên bên dưới các quan thần không phải ai cũng biết đến nhưng đại đa
số lại có biểu tình chấn kinh khiến nhóm người không biết gì cũng căng
thẳng theo. Có người muốn lên tiếng khuyên can đã bị hắn cướp lời:” Các
khanh không cần khuyên trẫm, việc trẫm đã quyết không ai có thể chuyển
dời. Nếu các khanh vẫn còn quan ngại, có thể trở về tìm hiểu những năm
trị vì của Thánh Tâm đế, sau đó lại đến tìm trẫm”
Lời này của hắn
nói ra khiến đám quan muốn rục rịch thượng tấu liền câm họng, Thánh Tâm
đế là ai đừng bảo ngươi không biết đi? Một vị đế quân anh minh trị vì An Quốc giàu mạnh nhất trong các đời đế vương trước đó cũng như đến đời
của Trường Thọ đế - Tống Nhậm. Thánh Tâm đế không nói đến tài chính trị, về chuyện hậu cung lại khác người, trước đó người cũng từng lập hoàng
hậu nhưng sau cùng lại vì một nam nhân mà xóa hết hậu cung. Chức danh
hoàng hậu Thánh Tâm đế cảm thấy ái nhân của mình không thể giống với nữ
nhân, cuối cùng Thượng Quân ra đời. Về sau cũng có đế vương lập Thượng
Quân, đất nước cũng một đời an thịnh nhưng lại mấy ai chấp nhận yêu nam
nhân nên Thượng Quân trong mắt mọi người không thịnh hành.
Buổi lễ tiếp tục diễn ra đến khi kết thúc, nhưng một cái liếc mắt hắn cũng
không nhìn y quá nửa. Diệp Gia trầm mặt trở về biệt viện, Tiểu Cẩn tự
tay giúp y cởi y phục rồi bị y đuổi ra ngoài để y ngâm mình bên trong.
Trời đã về đêm, những ngôi sao trên cao nhỏ bé vẫn đang nhấp nháy rất giống
với khung cảnh của kiếp trước. Tống Mạn Vũ nhìn Lý Quang Dao:” Ngươi vẫn là nên đi thôi”
Lý Quang Dao nhàn nhạt hỏi:” Ngươi… cũng trở về đi?”
Cứ nghĩ hắn sẽ không đáp lại nhưng hắn lại xác nhận không chút do dự:”
Đúng vậy, ta trở về để tiếp tục ở bên cạnh y”. Lý Quang Dao mím môi, có
lẽ cậu cùng hắn không thể nào đến được với nhau. Chính cậu là người từ
bỏ không thể oán trách ai, Lý Quang Dao gật đầu:” Tạm biệt”
Nói
rồi cậu quay người nhìn Dương Lễ đang cưỡi ngựa ở phía ngoài cổng thành, cũng là khung cảnh này Dương Lễ cưỡi ngựa đến gần vươn tay với cậu. Cậu thở dài đặt tay lên tay của Dương Lễ, anh kéo cậu lên rồi sảy ngựa ra
khỏi kinh thành. Bất quá đời này không giống đời trước, sau khi ra khỏi
kinh thành đến một huyện nhỏ Lý Quang Dao liền chia tay với Dương Lễ.
Cậu không muốn dính líu gì đến Dương Lễ nữa, nhưng cuối cùng cậu vẫn bị
người quấn lấy. Không biết sự mặt dày này của Dương Lễ có lay động được
tình cảm của Lý Quang Dao hay không, có lẽ là có nhưng sẽ không mấy dễ
dàng.
Trở lại thời gian hắn tiễn Lý Quang Dao rời đi, khi quay
người trở lại đã có người đứng ở đó. Tống Mạn Vũ cũng không ngạc nhiên
chậm rãi đến trước mặt Diệp Gia, hắn nói:” Lễ bộ Thị lang thật có nhả
hứng đến cổng thành ngắm sao… Hẹn ba ngày sau gặp lại”
Hắn lướt qua người y một cách lạnh lùng, Diệp Gia vẫn yên lặng
đứng đấy không nhúc nhích nhìn về phía trước. Sau cùng bên tai đột nhiên nghe tiếng thở dài, ngay sau đó cả người y được hắn bế lên rồi dùng
khinh công trở về biệt viện, vì hắn mãi nhìn đường nên không nhìn thấy
khóe miệng của người nào đó đang nhếch lên. Đến nơi hắn thành thạo cởi y phục của y ra rồi đặt y nằm trên giường khẽ cuối đầu hôn lên trán y
nói:” Bảo bối, đợi ta”
Diệp Gia nhìn hắn rồi mới chậm rãi nhắm mắt, hắn ngồi ở đầu giường đắp chăn cho y đến khi người ngủ say mới trở về hoàng cung.
Về phần thân phận Thái hậu, rất nhanh hắn đã đưa thánh chỉ đến cung của
Dương phi phong bà làm Từ Hi Thái hậu chưởng quản trong hậu cung. Những
phi tần của Tống Nhậm được đưa đến nơi khác, hoặc sẽ được trở lại quê
hương. Nhìn chung hậu cung đã trống trải, vẫn đang chờ Thượng Quân sắp
được sắc phong này.
Hai ngày tiếp theo vẫn chưa có động tĩnh gì
khiến Tiểu Cẩn nôn nóng không thôi, cậu nhìn thiếu gia nhà mình sau khi
tảo triều xong liền tắm nắng nói:” Thiếu gia, như thế nào mà Hoàng
thượng chưa cho người đến vậy a. Chẳng phải người nói ba ngày sau sẽ
thành thân hay sao, hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, ngày mai chính là
ngày làm lễ. Chúng ta phải làm sao đây… Không lẽ…”, Tiểu Cẩn vội lắc đầu không dám nói đến tình huống xấu nhất.
Diệp Gia không thèm để ý
đến Tiểu Cẩn tự mình tìm ý vui, ánh nắng lúc này vẫn còn ấm áp chưa gay
gắt khiến y híp mắt muốn ngủ. Ngay khi sắp chìm vào giấc ngủ thật thì đã có hạ nhân chạy đến thông báo:” Thiếu gia, phụ thân của người đã đến”
Diệp Gia vội mở mắt nghĩ nghĩ một chút rồi đứng dậy đi đến khách sảnh, ở đó
đã có một nam trung niên cùng một nam nhân đứng đó. Vừa nhìn thấy người y không nhịn được gọi:” Phụ thân, ca”
Diệp lão quay lại nhìn nhi tử của mình, ông không biết nên có biểu cảm gì chỉ thở dài gật đầu:” Con gầy đi nhiều”
Ca ca của Diệp Gia, Diệp Giang lại trực tiếp hơn mà đến trước mặt y hỏi:”
Ta nghe nói đệ sắp thành thân còn là đương kim thánh thượng?”