Diệp Gia mím môi, sau đó phất tay để người của hắn tránh sang một bên một mình y đứng đối diện với Lý Quang Dao đang ngồi trên nền đất. Sau
khi người đã đi khỏi y mới mở miệng:” Ngươi rốt cuộc là biết chuyện gì
về Mạn Vũ?”
“ Mạn Vũ?” Lý Quang Dao khẽ nhếch môi nâng mắt nhìn
y:” Xưng hô cũng thật thuận miệng? Bất quá ta có chút tiếc cho ngươi”.
Một lần nữa Lý Quang Dao cụp mắt xuống, Diệp Gia cũng không mấy phản
ứng:” Ý ngươi là gì? Rốt cuộc ngươi đã giở trò gì?”
“ Ta làm sao
dám giở trò cơ chứ… “, Lý Quang Dao dừng lại một chút rồi mới nâng mắt
lên đối diện với y chậm rãi nói:” Nếu ta nói ta đã chết một lần, sau đó
trọng sinh trở lại, ngươi có tin không?”
Diệp Gia nhướn mày không
cho ý kiến, Lý Quang Dao không mấy để ý đến thái độ có tin hay không của y mà tiếp tục nói:” Ta trọng sinh trở về ngay thời điểm trước khi được
ngươi cùng Mạn Vũ cứu ta thoát khỏi bọn thổ phỉ mấy ngày. Ngươi cũng
biết người trọng sinh vẫn nhớ được kí ức của kiếp trước, ta lại sơ ý bị
tên Tống Mạn Cảnh kia nắm thóp liền bắt ta vào đây tra tấn muốn biết
được chuyện tiếp theo”
Chuyện sau đó đương nhiên Lý Quang Dao
không chịu nổi tra tấn mà nói ra, nhưng cũng may cậu chỉ nói vài chuyện
bao quát không chi tiết, kết hợp với kiếp này mọi chuyện gần như đã thay đổi nên Tống Mạn Cảnh không lường trước được chuyện sẽ xảy ra dẫn đến
thất bại.
Diệp Gia vẫn yên lặng chờ Lý Quang Dao nói tiếp, cậu
không phụ sự kì vọng mà nhìn y đầy giễu cợt:” Kiếp trước ta chính là ái
nhân của Mạn Vũ, nhưng cuối cùng hắn lại cùng người khác thành thân. Ha, thật buồn cười, hắn đã hứa sẽ chỉ có mình ta nhưng cuối cùng lại trở
mặt thành thân cùng kẻ khác. Tất nhiên… kẻ đó cũng không phải là ngươi!”
Lý Quang Dao vừa nói vừa quan sát nét mặt của Diệp Gia nhưng cuối cùng cậu vẫn thất bại khi biểu hiện trên mặt của Diệp Gia không có biến đổi, y
chỉ lẳng lặng nhìn cậu tựa như đang nghe một câu chuyện xưa nào đó. Lý
Quang Dao nhíu mày:” Ngươi không tin ta cũng không sao, nhưng kết cục
của kiếp này vẫn giống như kiếp trước của ta. Mạn Vũ sẽ lên ngôi hoàng
đế, hắn sẽ lập một kẻ lên làm Thượng Quân và đó không phải là ngươi. Có
phải hắn đã hứa hẹn cùng ngươi đi đến cuối đời? Ha, lời của hắn ngươi
không nên tin thì hơn, nếu không kết cục cũng sẽ giống như ta. Ha ha
ha…”
Cậu nhịn không được cười lớn, tiếng cười từ trong lao ngục vọng
lại càng thêm đặc biệt chói tai. Sau cùng Diệp Gia cũng nhíu mày nhìn kẻ đang cười trước mặt, y nói:” Ngươi có thể rời đi ngay bây giờ hoặc đợi
người thả ngươi ra”. Nói rồi y xoay người rời đi, cửa nhà lao vẫn mở để
Lý Quang Dao tự mình lựa chọn. Việc muốn biết y đã biết, hắn sau này sẽ
làm hoàng đế, sẽ sống hạnh phúc như vậy y không còn lo lắng gì nữa.
“ Rồi ngươi sẽ hối hận!” phía sau lưng vẫn còn vang lên giọng nói đầy cai nghiệt của Lý Quang Dao, nhóm người của hắn sau khi nhìn thấy y không
khỏi có chút lo lắng cho chủ tử của mình. Bất quá trên mặt của y không
có biểu hiện tức giận hay thất vọng, họ không biết trong lòng của Diệp
Gia sẽ là cảm nhận gì.
Chuyện này rất nhanh đến tai của Tống Mạn
Vũ đang xử lí chính sự còn tồn động, hắn im lặng một hồi rồi tiếp tục
đọc tấu chương mà không giống thường ngày sẽ đến nhìn Diệp Gia như thế
nào.
Rất nhanh ngày lễ lên ngôi cũng được khởi hành, hàng loạt bá
quan văn thần đều có mặt để dự lễ, buổi lễ diễn ra từ sáng sớm đến tận
chiều tối nên cả nhóm người đều nhịn đói cả một ngày. Sau khi đặt chân ở lễ đài, hắn theo quy chuẩn quỳ lại, phía bên dưới cả nhóm người cũng
quỳ xuống cung kính. Hắn đứng lên cắm nhang vào trong lư hương rồi xoay
người lên tiếng:” Các khanh bình thân”
Giọng nói đầy nội lực khiến người nghe có chút chấn động mà chậm rãi đứng lên, Diệp Gia đứng cạnh
Lễ bộ Thượng thư lặng lẽ nhìn đế vương trên cao đầy anh tuấn, khí khái
ngút trời. Tống Mạn Vũ quét mắt một lượt người bên dưới đột ngột thông
báo:” Nhân ngày trẫm đăng cơ, trẫm muốn thông cáo cho thiên hạ một
chuyện”
Bá quan đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều tò mò nhưng rất đúng
mực không lên tiếng, hắn chậm rãi nói:” Ba ngày sau, trẫm sẽ thành thân
với một người”
Bên dưới lần lượt vang lên tiếng hít khí lạnh, lại nghe hắn nói thêm:” Người này sẽ là Thượng quân của An Khánh đế trẫm”