Bạch Phong Lãng nghe thấy lời trách móc này của An Mật Mật ánh mắt có chút không vui nhưng lại nở nụ cười lưu manh nói.
" Ba mẹ em bảo tôi gọi em xuống dùng cơm, em nói xem hai người đó có bất mãn gì tôi hay không chứ ?"
Bạch Phong Lãng nói xong liền nhanh chóng ngồi xuống chiếc nệm bên cạnh An
Mật Mật tham lam hít lấy mùi hương trên người cô ánh mắt có chút mê ly
nhìn cô, An Mật Mật cảm thấy ánh mắt đầy nóng bỏng của Bạch Phong Lãng
thân thể có chút khó chịu nói.
" Anh đừng có đắc ý quá sớm như thế, là vì ba mẹ tôi không biết anh là thằng nhóc năm đó nếu không thì thật sự rất khó nói."
Mà Bạch Phong Lãng nghe thấy câu trả lời này của An Mật Mật ánh mắt có
chút nhíu lên thật sự rất khó hiểu, không lẽ người nói cho ba mẹ cô biết không phải là An Mật Mật mà là một người khác hay sao chứ.
Bạch
Phong Lãng biết An Mật Mật còn có vướng mắt với bản thân mình là do
chuyện năm đó bản thân hắn không hiểu việc mà ảnh hưởng đến sức khỏe của ba mẹ cô, mà hiện tại An Mật Mật thân là con gái lại kết hôn với một
người năm đó làm cho ba mẹ mình sống trong lo lắng đau khổ sao có thể
chịu nỗi cơ chứ.
Nghĩ như thế Bạch Phong Lãng liền thành thật nói.
" Chuyện của tôi ba mẹ em đều biết rồi không cần phải để tâm nha, hai người họ còn đối với tôi rất tốt không như em nghĩ đâu."
Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho An Mật Mật bất giác rùng mình sắc
mắt trắng xám như tro tàng khó coi đến mức vô cùng, sắc mặt của cô như
muốn khóc thật sự không biết đối mặt với ba mẹ mình như thế nào nữa.
Thất thần một hồi lâu An Mật Mật mới thoát khỏi cơn sợ hãi trong lòng mình khóe miệng nhỏ lắp bắp nói.
" Anh..Anh..Anh không lừa gạt tôi phải không ? Làm sao ba mẹ tôi có thể chấp nhận anh được cơ chứ ?"
Nói xong những lời này cảm xúc của An Mật Mật có chút rung rung không thể
nào chịu nỗi mà có chút hoảng loạn, mà Bạch Phong Lãng cũng không đánh
tan cảm xúc bất ổn của cô mà chỉ nhẹ nhàng vương bàn tay rắn chắc ra ôm
nhẹ thân thể nhỏ nhắn của An Mật Mật vuốt ve có chút an ủi.
Mà An
Mật Mật cũng không phản kháng gì mặt kệ cho cái tên mình ôm mà vuốt ve
bất giác thời gian lại trôi qua không biết bao lâu, Bạch Phong Lãng
không nhịn được khi thấy cô như thế liền có chút khó chịu nói.
"
Em đừng suy nghĩ gì nhiều nữa nếu ba mẹ đã không để tâm đến chuyện đó mà hai người họ muốn thấy em sống hạnh phúc không phải hay sao ? Nếu em
còn có tâm tình như thế này chẳng phải làm cho ba mẹ càng khó xữ hơn với con rễ như thế hay sao chứ ? Dù gì chúng ta đã kết hôn là vợ chồng hợp
pháp ba mẹ em chắc chắn sẽ không nỡ chia cắt chúng ta."
Nói đến đây Bạch Phong Lãng lại nhìn châm chú vào đôi đồng từ màu trà tròn xoa kia của An Mật Mật nghiêm túc nói.
" Không lẽ trước giờ em chưa hề nảy sinh tình cảm với tôi hay sao chứ,
tôi có thể cảm nhận được tình cảm của em giành cho tôi ! Nếu chuyện năm
đó ba mẹ em đã không để ý thì xin em đừng nên làm hai người họ phải khó
xữ ! Còn về phần sức khỏe thì mẹ thì chúng ta có thể điều trị từ từ tuy
không còn được như lúc trước nhưng cũng khá hơn bây giờ mà đúng không ?"
Phải nói Bạch Phong Lãng là một người du thuyết rất hay tuy nói câu nào cũng quan tâm đến ba mẹ cô nhưng chủ yếu là khiến cho An Mật Mật chấp nhận
bản thân một lần nữa còn không phải hay sao chứ.
Mà An Mật Mật nghe thấy từng lời nói của An Mật Mật đều quan tâm đến ba mẹ mình cũng chẳng e ngại gì mà gật đầu nói.
" Được , tôi nghe anh."
Nói đến đây An Mật Mật lại bất giác gục đầu vào lòng hắn mặt kệ cái tên đó
vuốt ve nhưng một lúc sau cô lại có chút khó hiểu hỏi.
" Mà anh dùng cách nào thuyết phục được ba mẹ tôi thế ? Anh đừng nói mới gặp đã chấp nhận tôi thật sự không tin."
Bạch Phong Lãng nhìn vào đôi đồng tử màu trà kia của An Mật Mật khóe miệng
không nhịn được lại nhếch lên nở một nụ cười lưu manh, bàn tay to lớn
của hắn bất giác đưa xuống xoa lấy chiếc bụng thon dài của cô không e
ngại gì mà nói.
" Chuyện này rất đơn giãn tôi chỉ nói trong bụng
em có con rồi ba mẹ còn không chịu hay sao chứ ? Biết đâu trong lòng hai người đó còn tán thưởng tôi không chừng ấy chứ."
An Mật Mật nghe
thế sắc mặt nhanh chóng từ trắng noãn chuyển sang đỏ bừng trông đáng yêu vô cùng, khóe miệng nhỏ của cô bất giác mở to ra như quả trứng gà nhưng cũng chỉ tức phì phò mãi cả một hồi lâu chẳng nói được câu gì.
Thấy cô cứ trừng trừng lấy mình với bộ dáng này hắn lại không muốn kêu chọc cô nữa mà giọng nói có chút ôn nhu vang lên.
" Được rồi không trêu chọc em nữa, mau xuống dùng bữa nếu không ba mẹ đợi lâu sẽ giận em đấy."