Đầu óc An Mật Mật bất giác hoảng loạn cảm nhận được chiếc lưỡi như rắn nước kia của hắn đang l.iếm l.áp hàm răng trắng noãn của mình thì thân thể
cô bất giác rùng mình, đôi bàn tay to lớn của Bạch Phong Lãng bất giác
vuốt ve lấy mái tóc mềm mại kia của An Mật Mật rồi nhanh chóng đưa xuống tấm lưng kia trông bộ dạng nuông chiều đến mức cực điểm.
Bạch Phong Lãng như một con hổ đói gậm nhấm trúng con mồi trong lòng bàn tay nên khóe miệng hắn càng hôn An Mật Mật dữ dội hơn, chỉ vài hơi thở sau
An Mật Mật như muốn ngộp thở không chịu được mở to chiếc miệng ra tham
lam hít dưỡng khí từ bên ngoài.
Chỉ chờ có như thế chiếc lưỡi như con rắn nước kia của Bạch Phong Lãng
nhanh chóng tiến vào bên trong khoan miệng kia của An Mật Mật mà l.iếm
l.áp, đầu óc An Mật Mật như muốn nổ tung kèm theo sự nghẹn thở làm cho
đầu óc của cô càng thêm trống rỗng.
Hình như biết được điều này Bạch Phong Lãng chỉ gậm nhấm một chút bên trong
khoan miệng kia của An Mật Mật rồi khóe miệng duy chuyển đến vành tai
ngọc của cô ôn nhu nói.
" Mật Mật ngoan, em ngoan ngoãn mở miệng ra để tôi hôn một chút !"
Nói xong Bạch Phong Lãng đưa bàn ray to lớn vuốt ve lấy mái tóc mềm mại đen mượt kia của An Mật Mật còn chiếc miệng to lớn kia của hắn lại chẳng an phận mà ngậm lấy vành tai ngọc của cô mà l.iếm l.áp.
"Ưm..ưm.."
Thân thể An Mật Mật bất giác rung rẩy toàn thân căng cứng vì hành động đầy
táo bạo này của hắn tuy trong đầu có rất nhiều suy nghĩ muốn kháng cự
nhưng khi thoát ra khỏi miệng chỉ là âm thanh rên rỉ càng làm cho con
thú trong người Bạch Phong Lãng sục sôi đến mức cực điểm.
Bạch Phong Lãng nhanh chóng đè An Mật Mật dưới thân mình vội vã mà nằm lên
phía trên như sợ cô chạy mất vậy, khóe miệng Bạch Phong Lãng tham tham
ngậm lấy chiếc miệng nhỏ kia của An Mật Mật mà l.iếm l.áp.
Chẳng biết là do cô nghẹn thở hay là do lời căn dặn kia của Bạch Phong Lãng
mà ngoan ngoãn mở to chiếc miệng đón nhận lấy sự xâm nhập mạnh bạo kia
của hắn, chiếc lưỡi Bạch Phong Lãng tham lam liếm láp khắp khoan miệng
kia của An Mật Mật một lác lâu, rồi chẳng e ngại gì mà ngậm lấy chiếc
lưỡi An Mật Mật mà l.iếp l.áp.
"Ong...ong.."
Đầu óc An Mật Mật như muốn nổ tung khi cảm nhận được phía dưới bụng của
mình có cái vật to lớn đầy ấm nóng kia chạm vào mình làm cô bất giác
rung rẩy, đương nhiên An Mật Mật thừa biết phía dưới đó là cái gì nên
đầu óc càng căn thẳng hơn nhưng sâu bên trong là ẩn hiện một chút chờ
mong.
Bàn tay nhỏ nhắn của An
Mật Mật bất giác siết chặc lấy thân thể rắn chắc kia của Bạch Phong Lãng chiếc lưỡi đinh hương kia bất giác đưa ra một chút cho cái tên lưu manh kia dễ dàng hơn, Bạch Phong Lãng thấy như thế trong lòng càng vui vẽ có chút ấm áp mà tham lam ngậm lấy chiếc lưỡi mền mại kia của cô làm l.iếm l.áp.
Sau khi ngậm chặc được chiếc
lưỡi đinh hương kia của An Mật Mật thì Bạch Phong Lãng càng tham lam
chiếm hữu một cách tuyệt đối, đôi bàn tay to lớn kia của Bạch Phong Lãng không chịu an phận đưa xuống nắm lấy đôi gò bông đào của An Mật Mật mà
xoa bóp.
Tuy cách nhau hai lớp
áo ngủ nhưng xúc cảm mềm mại ấy mang lại làm cho Bạch Phong Lãng như
muốn phát điên, đôi bàn tay của hắn như máy nhanh chóng cỡi bỏ bộ đồ ngủ trên người cô chỉ còn để lại bộ đồ l.ót màu trắng mà thôi.
Sau khi làm xong Bạch Phong Lãng liền buông tha cho bờ môi mềm mại kia của
An Mật Mật mà đưa ánh mắt duy chuyển xuống nhìn châm chú vào thâm thể
trắng noãn như bông tuyết kia của cô, thấy được ánh mắt như con sói đói
đang nhìn châm chú vào mình kia An Mật Mật cảm giác không được tự nhiên
lắm nhưng cô vẩn cố lấy dũng khí mở miệng.
" Anh nhìn cái gì chứ, tôi thật sự cảm thấy rất không quen nha."
Bạch Phong Lãng nghe cô hỏi như thế liền chậm rãi đưa ánh mắt lên nhìn vào khuôn mặt đang đỏ ửng kia của An Mật Mật đáp lời.
" Tôi đang nhìn thân thể của vợ mình còn phạm pháp hay sao ? Mật Mật à, em thật đẹp."
Nghe câu nói khen tặng của Bạch Phong Lãng trong lòng An Mật Mật như mếm
được mỹ vị ngoan nhất trên đời tận sâu trong đáy lòng bất giác thỏa mãn, phải nói cho dù là ai đi chăng nữa thì phụ nữ người nào mà chẳng muốn
được khen ngợi cơ chứ mà còn là hắn làm cho nội tâm trong lòng An Mật
Mật bất giác rung động.
An Mật Mật cố kìm nén tâm tình đầy kích động trong lòng mình khóe miệng thủ thỉ.
" Anh tắc điện đi có được không ? Anh nhìn tôi như thế thật sự không chịu nổi."
Thấy An Mật Mật nỉ non như thế Bạch Phong Lãng bất giác nuông chiều cô mà
thuận tay tắc đi đèn trong phòng xung quanh chỉ còn ánh sáng mờ ảo của
chiếc đèn ngủ mà thôi, tuy là như thế nhưng nó vẩn chẳng ngăn cản được
vẽ đẹp và hình dáng đẩy đà kia của An Mật Mật mà càng tô điểm thêm hình
dáng mê người mờ ảo kia của cô.