Ngay tại thời điểm còn chưa đến năm phút từ khi Backpacke phát ra thông
báo thanh minh, bên trong một gian phòng nghỉ riêng nào đó ở trong tòa
nhà New world đã truyền tới một loạt âm thanh loảng xoảng của đồ vật bị
đập vỡ.
Chu Phương Hoa tức giận chỉ tay vào mũi người quản lý của chính mình,
sắc mặt vô cùng khó coi mà hét lên: “Đáng chết, là ai đã nói Backpacke
sẽ không ra mặt đính chính lại một loại chuyện nhỏ như thế cơ chứ hả?
Giờ thì nhìn đi, người quản lý xuất chúng của tôi ơi, nhìn cho rõ đi,
xem xem hiện tại trên mạng người ta đang cười nhạo, đang bình luận tôi
thành cái dáng vẻ như thế nào rồi?”
“Tôi cũng không thể nào ngờ tới được Backpacke lại sẽ nghiêm túc và trịnh trọng trong vấn đề lần này đến như thế.”
Vẻ mặt của người quản lý cũng không tốt hơn được là bao, lập tức lên tiếng giải thích.
“Đồ vô dụng!”
Chu Phương Hoa căm tức há to miệng mắng một câu, trong lòng thật sự là
tức giận và bực bội đến mức không làm sao cho nguôi xuống được.
Người quản lý nhìn thấy vẻ hung dữ đang bao phủ lấy cả khuôn mặt của Chu Phương Hoa thì cũng không dám mạnh miệng nữa, chỉ có thể cố gắng lựa
chọn những câu dễ nghe nhất để an ủi cô ta: “Phương Hoa, cô bớt giận
trước đi được không? Vốn dĩ, tình huống hiện tại của cô cũng tương đối
đặc biệt, nếu như Backpacke đã đưa ra thông báo đính chính rồi vậy thì
chúng ta cũng nên buông bỏ đi thì hơn. Dù sao ít nhất thì, mục đích ban
đầu cũng đã đạt được rồi, mặc dù bây giờ trên mạng và các phương tiện
truyền thông đâu đâu cũng lan truyền tiếng xấu của cô, nhưng mà ít ra
cũng đã thu hút được rất nhiều sự chú ý của công chúng. Vào thời điểm
này, cô càng phải nên kiên định và bình tĩnh, nếu muốn quyết đánh đến
cùng thì những thứ dư luận và đồn thổi này là không thể nào tránh khỏi
được.”
“Tốt nhất nên là như thế!”
Chu Phương Hoa hung ác trợn mắt nhìn người quản lý một cái, trong hai con ngươi vẫn còn tràn ngập lửa giận.
Vốn dĩ đã chuẩn bị hết thảy để sáng sớm hôm nay có thể xử lý con đĩ
Đường Hạ Linh kia, nhưng lại không thể ngờ tới được, vừa mới quay đầu
lại đã bị người khác quăng lưới giăng bẫy, đẩy vào hố lửa. Vốn dĩ muốn
mượn danh tiếng của Backpacke để làm bàn đạp nâng độ nổi tiếng, kết quả
là người ta ngay lập tức đã lên tiếng thanh minh, phủi sạch mọi quan hệ, không hề chừa lại cho chính mình một chút đường sống nào.
Cả một buổi sáng đều không có chuyện gì được thuận lợi, Chu Phương Hoa
chỉ cần nghĩ tới vào lúc này Đường Hạ Linh có lẽ đang ngồi ở đâu đó cười nhạo chính mình là trong lòng cô ta lại lập tức khó mà bình tĩnh trở
lại được.
Lạc Giang Tâm bước vào từ phía bên ngoài, nhìn thấy Chu Phương Hoa đang
mất bình tĩnh thì không nhịn được mà tiến lên nói: “Phương Hoa, cậu bình tĩnh trước đi đã, liên quan đến chuyện Backpacke đăng lên thông cáo
thanh minh chính thức kia tớ có một suy đoán như thế này, nhưng mà không biết có nên nói cho cậu biết hay không.”
“Có suy đoán gì thế?” Đôi mắt tức giận của Chu Phương Hoa nheo lại, ánh mắt phẫn nộ trở nên cực kỳ sắc bén.
“Liên quan đến việc hợp tác giữa New world và Backpacke, từ đầu đến cuối vẫn là do Đường Hạ Linh phụ trách. Lần này cậu vì chuyện quay trở lại
giới giải trí cho nên đã mượn danh tiếng của Backpacke để nâng cao tên
tuổi, nhưng mà Backpacke lại vô cùng nhanh chóng đã đứng ra thanh minh,
phủi sạch chuyện này, tớ đang suy nghĩ, không biết có phải là do Đường
Hạ Linh đã đứng sau châm ngòi, gây cản trở gì đó đối với cậu rồi hay
không?”
Những lời nói này của Lạc Giang Tâm thực ra thì cũng không được chắc
chắn lắm, dù thế nào thì cô ta cũng không dám khẳng định giả thiết của
mình là đúng, bởi vì cô ta luôn cảm thấy rằng, Đường Hạ Linh hẳn là
không bản lĩnh lớn như vậy được.
Nhưng mà, lần này cô ta thật sự đã đoán trúng rồi.
Quả thật chính là Đường Hạ Linh đứng ở giữa cản trở Chu Phương Hoa!
Chu Phương Hoa hiển nhiên cũng rơi vào sửng sốt, nhưng sau đó cô ta lại
lập tức bác bỏ suy đoán này của Lạc Giang Tâm: “Không thể nào đâu, cứ
coi như việc hợp tác lần này là do cô ta đi đàm phán đi chăng nữa, nhưng mà cô ta cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, làm sao cô ta có thể có được
bản lĩnh lớn như vậy được, sao có thể khiến cho Backpacke vì một mình cô ta mà lên tiếng đính chính là những tin đồn không lợi không hại như thế này chứ. Những chuyện này nhất định chỉ là trùng hợp mà thôi!”
“Nhưng mà tôi lại cảm thấy những lời của Giang Tâm rất có lý.”
Ngay lúc này, người quản lý cũng lên tiếng: “Dựa vào tác phong trước giờ của Backpacke, đứng ra đính chính loại tin đồn nhỏ bé như thế này thật
sự đúng là đã khiến cho chuyện bé xé ra thành to, nhưng mà hai người
cũng đừng có quên, trước đây Lục Chấn Nam đã từng ngỏ lời, muốn mời
Đường Hạ Linh đến Backpacke. Ngoài ra, thân phận của người bạn trai thần bí kia của Đường Hạ Linh chúng ta cũng không thể khinh thường được,
người đàn ông kia không hề đơn giản, nói không chừng anh ta còn có thể
là nhân viên nội bộ của Backpacke!”
“Cái gì?”
Nghe xong những lời phân tích của người quản lý, sắc mặt của Chu Phương Hoa đột nhiên biến đổi.
Lạc Giang Tâm vỗ vỗ bả vai của Chu Phương Hoa: “Phương Hoa, cậu đã liên
tiếp bị Đường Hạ Linh cho ăn nhiều vố đau rồi, có một vài chuyện không
thể không đề phòng được. Tớ cảm thấy trong chuyện này vẫn nên chú ý cẩn
thận một chút thì vẫn hơn.”
Người quản lý cũng đồng ý với ý kiến của Lạc Giang Tâm, suy nghĩ một
chút rồi lại nói thêm: “Nếu không thì làm như thế này đi, một lát nữa
tôi sẽ tìm phóng viên đi theo dõi Đường Hạ Linh, xem xem có thể thuận
tiện điều tra một chút về thân phận của người đàn ông thần bí kia hay là không.”
“Chuyện này giao cho hai người làm, bất kể là như thế nào đi chăng nữa,
lần này tôi không muốn thấy những chuyện không hay lại tiếp tục xuất
hiện nữa!”
“Được, đã hiểu rồi!”
...
Trong lúc ba người Chu Phương Hoa tụm lại một chỗ lập mưu theo dõi Đường Hạ Linh, thì thân là người trong cuộc nhưng Đường Hạ Linh lại không hề
hay biết bất cứ điều gì, cô vẫn theo lẽ thường, nên làm cái gì thì làm
cái đó, ban ngày đi làm, buổi tối tan tầm thì quay trở về nhà.
Qua hai ngày, tin tức Chu Phương Hoa quay lại giới giải trí đã dần dần
lắng xuống một chút, nhưng mà điều khiến cho Đường Hạ Linh cảm thấy bất
ngờ nhất đó chính là trong hai ngày này, người phụ nữ kia lại không hề
đến tìm cô để gây phiền phức.
Sau khi thoáng nghe ngóng một chút, Đường Hạ Linh mới biết được, hóa ra
là Chu Phương Hoa đang bận rộn với việc lôi kéo cho vị trí người đại
diện và cướp đoạt kịch bản phim.
Dùng cách diễn tả của Tống Bình An thì chính là: “Người phụ nữ kia bây
giờ đã hoàn toàn dùng cách lấy tiền để lấp vai diễn, bỏ hiện vật để đổi
lấy được cơ hội lên sân khấu.”
Đối với vấn đề lần này, Đường Hạ Linh không đưa ra bất cứ một bình luận nào.
Cách vận hành của xã hội vốn dĩ chính là như vậy, có tiền thì chuyện gì
cũng rất dễ làm. Cho dù Chu Phương Hoa tiếng xấu đồn xa, nhưng điều này
vẫn giống như cũ không thay đổi được việc chị ta ở trong giới giải trí
hỗn tạp này giống như là cá gặp được nước vậy.
Tuy rằng nói, Đường Hạ Linh không phải là không có biện pháp nào để có
thể ngăn cản được điều này, nhưng mà cô cũng không hề có ý định đó.
Chu Phương Hoa có ý định muốn trở mình một lần nữa, muốn đạp cô xuống
dưới chân, những điều này Đường Hạ Linh đều biết rất rõ ràng.
Nhưng mà, Đường Hạ Linh cô cũng không phải là người dễ chọc như vậy.
Nếu như Chu Phương Hoa dám xúc phạm đến trên đầu của cô rồi, vậy thì cô
nhất định cũng sẽ đáp trả lại cho người phụ nữ đó gấp đôi!
Cuộc sống bình tĩnh và yên ả như thế mới chỉ trôi qua được mấy ngày, vào buổi sáng ngày hôm nay, sau khi cuộc họp ban sớm kết thúc thì nhịp điệu bình thản đó cũng chấm dứt, bằng chứng là Liêu Linh Chuyên vừa mới tới
tìm Đường Hạ Linh nói chuyện.
Trong phòng họp rộng rãi và yên tĩnh chỉ còn lại hai người bọn họ, Liêu
Linh Chuyên vẫn trực tiếp và thẳng thắng như thường lệ, không hề vòng vo mà lên tiếng đi vào vấn đề trước: “Hạ Linh, những đánh giá mà người
ngoài giới dành cho công ty của chúng ta chắc hẳn cô cũng đã thấy được
rồi đúng chứ? Bởi vì quan hệ của Chu Phương Hoa, danh tiếng của New
world gặp phải rất nhiều lời đánh giá và nghi ngờ, hai ngày nay, tầng
lớp Quản lý cấp cao của công ty đã họp liên tục, cuối cũng đã đưa ra
được một quyết định, có muốn nghe thử một chút xem sao không?”
Hiển nhiên là Đường Hạ Linh cảm thấy có chút khó hiểu, ngơ ngác hơi nhíu mày: “Không lẽ điều mà Giám đốc muốn nói là, công ty thành ra như vậy,
tất cả là do tôi gây ra đấy chứ?”