Đường Hạ Linh mặc chiếc váy “chó gặm” hùng hổ xông ra, đau lòng xong
rồi, cô muốn tìm đôi cẩu nam nữ đó tính sổ, nhưng đi một đoạn cô mới
chợt nhận ra cô căn bản không biết Vi Khiết Bảo và Chu Phương Hoa đang ở đâu.
Cô ấn số Vi Khiết Bảo, nhưng chỉ nhận được thông báo máy bận, ấn số Chu Phương Hoa, một lúc lâu sau có người bắt máy.
“Alô.”
“Chị đang ở đâu?” Đường Hạ Linh vào thẳng vấn đề.
“Tôi á? Tôi đang ở trên giường, anh Khiết Bảo đang đi tắm, lát nữa sẽ gửi ảnh cho cô xem nhé.”
Nói rồi cô ta cúp máy cái rụp. Đường Hạ Linh đứng nhìn màn hình tối
thui, giận đến run người. Cô quẳng điện thoại vào túi xách, bước đi vô
định. Đi được vài bước liền nhìn thấy phía trước có quán rượu. Đúng là
hợp người hợp cảnh, đang lúc thất tình cẩn giải sầu thì có ngay quán
rượu chắn trước mặt.
Đường Hạ Linh liền bước thẳng vào quán, gọi cho mình một ly rượu mạnh,
sau đó ngồi xuống, bắt đầu uống. Cô uống những ngụm lớn, để men rượu xua đi nỗi cay đắng giờ phút này.
“Cô gái, sao lại ngồi uống rượu một mình thế này?”
Đường Hạ Linh giật mình nhìn lên, là một gã đàn ông dáng vẻ ngả ngớn.
“Chị đây đang buồn, không muốn tiếp chuyện chú.” Cô lắc đầu, ra dáng chị đại.
“Vậy tôi cũng không ngại làm bờ vai cho em dựa vào lúc đau khổ đâu.”
Gã đàn ông tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, cầm chai rượu rót cho mình một
ly, chạm ly với Đường Hạ Linh rồi uống. Cô mặc kệ hắn ta, vẫn một mình
nhấm nháp nỗi đau khổ, coi hắn ta như con ruồi vo ve bên cạnh mà thôi.
Đường Hạ Linh không nhớ mình đã uống mấy ly, đầu cô đã hơi quay cuồng,
bụng cũng căng căng, cô muốn đi vệ sinh rồi rửa mặt một chút cho tỉnh
táo. Nhưng vừa đi được hai bước đã bị một bàn tay kéo lại.
“Ấy em gái, đi đâu để anh đưa em đi.”
“Buông ra.” Đường Hạ Linh hất tay gã đàn ông ra.
Nhưng hắn ta nào dễ buông tha như thế, vẫn dây dưa nói gì đó, cô thậm chí không nghe được hắn nói gì.
“Tôi bảo anh buông tay ra cơ mà.”
Vừa nói Hạ Linh vừa giật mạnh tay, cô rút được tay ra rồi nhưng cả người mất trọng tâm, lảo đảo ngã ra sau. Vốn tưởng sẽ là cú tiếp đất tê tái
thì cô lại thấy mình ngã vào một vòm ngực rắn chắc, còn ngửi thấy mùi
hương nam tính rất dễ chịu.
Đường Hạ Linh ngẩng đầu nhìn, là một người đàn ông cao lớn, ngũ quan tinh xảo, vô cùng hút mắt.
“Xin lỗi, bạn gái tôi va phải anh.” Tên đàn ông biến thái kia liền tiến lên, muốn kéo Hạ Linh ra.
Hạ Linh lập tức như có xúc tu, bám chặt lấy người đàn ông không quen biết kia.
“Cứu tôi, hắn ta là biến thái, tôi không quen hắn ta.”
“Em đừng nháo nữa, mau về thôi.” Gã đàn ông vẫn bám chặt không buông.
“Ai là bạn gái anh? Bạn trai tôi là thằng cặn bã, ngoại tình rồi. Không
thấy tôi đang mặc váy cưới sao? Cút đi mau không tôi báo cảnh sát bây
giờ.”
Gã đàn ông thô tục vẫn muốn kéo Hạ Linh đi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt
sắc lạnh của người đàn ông kia thì tự động rụt đầu bỏ chạy. Người đàn
ông kéo Hạ Linh đứng lại cho vững, giọng nói trầm ổn vang lên.
“Hắn ta đi rồi.”
“Cảm ơn anh.” Hạ Linh hơi cúi người, nhưng đã say nên loạng choạng, suýt nữa ngã chúi xuống đất.
“Cẩn thận.” Người đàn ông đưa tay đỡ vai cô. “Có cần tôi gọi taxi cho cô không?”
Đường Hạ Linh xua xua tay, ý nói không cần, cô tự về được. Cô gật đầu chào người đàn ông, rồi đi về phía nhà vệ sinh.
“Tổng giám đốc, chủ tịch nói anh nhất định phải kết hôn trong hôm nay,
không phải cô Hứa thì là người khác. Xin anh, hay anh đi xem mắt một
chút thôi, biết đâu hợp ý.”
“Tôi không có thời gian.” Người đàn ông lạnh nhạt trả lời.
“Xin anh đấy.” Trợ lý năn nỉ. “Tổng giám đốc, anh chỉ cần đi xem mắt một chút thôi.”
Người đàn ông day day huyệt thái dương đau nhức.
“Tôi đi vệ sinh, cậu theo tôi vào tận nhà vệ sinh à?”
Trợ lý lập tức cười lấy lòng.
“Tổng giám đốc, chỉ cần anh đồng ý, tôi lập tức biến mất trong một nốt nhạc.”
“Thôi được rồi, cậu tìm đại một cô gái đến đây cho tôi, hôm nay tôi sẽ lập tức kết hôn cho khỏi phiền, thế là được chứ gì?”
“Chuyện này…” Trợ lý còn chưa kịp nói hết câu thì cánh cửa nhà vệ sinh
đã đóng sập ngay trước mũi anh ta. Trợ lý đưa tay xoa xoa mũi, khuôn mặt nhăn nhó như phải ăn cả cân mướp đắng.
Đường Hạ Linh đang đứng dựa vào tường hóng hớt, sau khi thấy người đàn
ông kia đã đi vào nhà vệ sinh nam thì cô cũng đi về phía nhà vệ sinh nữ. Vốc từng vốc nước lạnh vã lên mặt, Hạ Linh thấy tỉnh táo hơn đôi chút.
Cô nhớ lại chuyện bao đồng mình vừa hóng hớt được. Người đàn ông đó rất
quen, nhớ một chút, à cô từng gặp anh ấy rồi, đó chẳng phải là Lục Chấn
Nam, nhân vật trong truyền thuyết đó sao.
Lục Chấn Nam là nhân vật quyền lực trong giới kinh doanh, rất ít khi
xuất hiện trước công chúng, đời tư kín tiếng, tài năng và ngoại hình đều xuất chúng, là ước mơ của biết bao cô gái.
Một người đàn ông như thế mà phải đi vơ bèo gạt tép kết hôn đại với bất
kì người phụ nữ nào do trợ lí đưa đến ư? Thật là phí của giời mà.
Đường Hạ Linh cúi đầu, vã thêm nước mát lên mặt, cảm giác càng tỉnh táo
hơn, nhưng đầu vẫn nhưng nhức. Cô ngẩng đầu, nhìn bản thân trong gương,
khuôn mặt hơi lấm lem, mái tóc tạo kiểu tỉ mỉ, nếu chỉ nhìn gương nửa
trên thì chiếc váy vẫn vô cùng lộng lẫy. Cô mở túi xách, lau qua mặt,
rồi tô lại son môi. Phải đẹp, dù thất tình cũng phải đẹp.
Vừa đóng nắp thỏi son cất đi, đột nhiên một suy nghĩ táo bạo lóe lên trong đầu cô.