Ngô Vĩnh Tuân nhìn Đường Hạ Linh đứng trong đám đông, ướt đẫm mồ hôi, bỗng thấy toàn thân ớn lạnh.
Lục Chấn Nam ở bên cạnh, vẻ mặt vô cùng đáng sợ và u ám, đôi mắt tràn đầy sát khí.
“Gọi người đó vào đây! Rồi tiếp tục tìm thêm mười phương tiện truyền
thông về đây, ngày mai, tôi không muốn thấy thêm một tin tức không hay
nào liên quan đến cô ấy nữa.”
“Vâng thưa Tổng giám đốc.”
Sau khi Ngô Vĩnh Tuân nhận mệnh lệnh thì vội vàng rời đi.
Lục Chấn Nam đứng nguyên tại chỗ, trên mặt không có chút biểu cảm khiến người khác có cảm giác rất đáng sợ. Nhưng mà, khi ánh mắt anh
nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia, rõ ràng ánh mắt anh có chút không nỡ.
Cô vợ nhỏ của anh, không ai có thể bắt nạt!
Bữa tiệc vẫn là một đống hỗn độn, đủ loại lời nói khinh bỉ và chế giễu không ngừng chĩa vào Đường Hạ Linh.
Đường Hạ Linh không có điều gì phải xấu hổ cả, cô đứng thẳng lưng, im lặng chống đỡ những mũi tên mà bọn họ bắn ra liên tục.
Lúc này, Chu Phương Hoa đã được Vi Khiết Bảo nâng đứng dậy, cô ta nhìn
lướt qua về phía Đường Hạ Linh, trong mắt hiện lên nụ cười thỏa mãn khi
đã đạt được điều mình muốn, nhưng ngoài mặt lại giả vờ là một người chị
tốt và nói: “Hạ Linh à, chị không trách em đâu, nhưng mà chị thật sự
không thể tặng Khiết Bảo cho em được, cho dù chị có muốn đi chăng nữa,
Khiết Bảo, anh ấy nhất định sẽ không đồng ý đâu.”
Vi Khiết Bảo ôm lấy eo của Chu Phương Hoa, lạnh lùng nói: “Hừ, vì thể
diện của cô, việc cô vừa đẩy cô ấy vừa rồi, tôi sẽ không để ý nữa.”
“Chu Phương Hoa, Vi Khiết Bảo, các người đúng là cái loại không biết xấu hổ.”
Trong đầu cô bây giờ tràn đầy nhục nhã lẫn sự tức giận, Đường Hạ Linh
tức giận đến phát run, hận không thể đi tới đánh thẳng vào mặt hai người bọn họ.
Ngay lúc này, một tiếng cười bất thường đột nhiên vang lên, vang khắp
sảnh tiệc: “Ha ha, quả nhiên là một đôi trời sinh, thực sự vô cùng tài
giỏi đó.”
Giọng nói này, ngay khi vừa xuất hiện, đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Thấy được một người đàn ông, gương mặt tuấn tú, nhìn còn khá trẻ, lúc
này anh ta đang mặc một bộ âu phục màu xám, bước ra từ trong đám
đông.
“Người này là ai thế?”
“Hả? Người này hình như là con trai thứ ba của tập đoàn Triệu Thị, Triệu Phong đó.”
“Sao anh ta lại ở chỗ này?”
Mọi người vẫn đang đoán danh tính của vị khách này, thì phía bên kia,
gương mặt của Nhu Phương Hoa sợ hãi, nét mặt có chút bối rối.
Trước mặt mọi người, người đàn ông bước tới, ánh mắt dán chặt vào người
Chu Phương Hoa, cười nhạo, nói: “Thật sự xin lỗi, làm phiền mọi người
rồi, tôi đứng ra đây, thực ra là vì muốn nói một câu công bằng cho cô
Hạ Linh đây.”
“Nói cái gì vậy?” Những người xem hỏi.
“Có lẽ không nhiều người biết chuyện cô Hạ Linh đây chính là vợ chưa
cưới của cậu Khiết Bảo, nhưng tôi lại biết rất rõ. Đáng lẽ hôm nay là
tiệc cưới của hai người bọn họ, nhưng bây giờ lại bị thay thế bằng tiệc đính hôn của cậu Khiết Bảo với cô Như Ngọc đây. Chuyện này xảy ra như
thế nào, chắc là tôi cũng không phải nói nhiều nữa, tất cả mọi người ở
đây đều là người thông minh, nên có thể đoán ra được.”
Triệu Phong cười nhạt, nhìn chằm chằm về phía Vi Khiết Bảo, vẻ mặt sâu
xa nói: “Nhưng mà điều khiến tôi tò mò chính là, chỉ trong ba ngày ngắn
ngủi như vậy, không biết cậu Phong đã làm như thế nào mà lại có thể
trở mặt một cách tàn nhẫn với người vợ chưa cưới cũ của mình như vậy, thậm chí còn cố bôi nhọ cô ấy nữa?”
Sắc mặt Vi Khiết Bảo lập tức thay đổi, lạnh nhạt nói: “Ai đã nói với anh những chuyện này?”
“Ai nói với tôi không quan trọng, quan trọng là không ngờ trên đời có chuyện trùng hợp như vậy đấy...”
Triệu Phong mỉm cười, đôi mắt quay sang nhìn Chu Phương Hoa, có chút
suy ngẫm nói: “Một tháng trước, cô Như Ngọc vẫn còn là bạn gái của tôi, tôi và cô ấy chỉ vừa mới chia tay cách đây không lâu. Không phải là
hai người đã gạo nấu thành cơm rồi đó chứ?”
Ngay khi anh ta nói ra điều này, mọi người bắt đầu xôn xao.
Không ai nghĩ rằng, Triệu Phong lại có thể nói ra chuyện chấn động đến như vậy.
Hóa ra thân phận thật sự của cô dâu lại chỉ là kẻ thứ ba, còn người mà
bọn họ tưởng là kẻ thứ ba mới chính là cô dâu thật, chuyện khó tin như
thế này, có thể mang đi làm phim truyền hình được rồi.
Mấy chục phóng viên tại hiện trường liên tục chụp ảnh, thậm chí còn nghĩ ra hơn chục cái tiêu đề tin tức luôn rồi.
“Chuyện này là sự thật thật sao? Cậu Vi Khiết Bảo là loại người như vậy thật sao?”
“Nếu như chuyện này là sự thật, hai người họ quả là một đôi ghê tởm đấy?”
“Thật hay giả đây? Tôi không tin...”
Khách khứa bàn tán xôn xao, vừa rồi còn có mấy vị khách chỉ vào mặt Chu Phương Hoa mắng chửi, xì xào bàn tán.
Sắc Mặt Vi Khiết Bảo vô cùng khó coi, Chu Phương Hoa thì vừa lo lắng vừa tức giận, khuôn mặt đỏ bừng lên, kiên quyết cãi lại Triệu Phong: “Anh
đừng có mà ăn nói vớ vẩn, tôi vốn không hề quen biết anh, tại sao anh
lại muốn hại tôi như vậy hả?”