Ngày hôm sau, biệt thự nhà họ Trần lại được đón một vị khách đặc biệt.
“Đây là bạn của mẹ, lâu lắm mới đến chơi, cô ấy sẽ ở đây một thời gian.” Bà Lam Anh giới thiệu Hải La.
Ấn tượng của Tuấn Phong với Hải La không phải rất tốt, nhưng cũng chẳng
ghét. Nguyên do là bởi anh đã biết rõ ràng, rằng tất cả chuyện xảy ra
không liên quan đến bà ấy, bèn dặn Gia Ly: “Thật tốt quá, đúng dịp vợ
chồng mình đang ở đây, em ở lại trò chuyện với cô ấy nhé!”
Nói xong, anh quay sang nhìn hai người phụ nữ cười một cái rồi nói: “Con cần đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
“Ừ.” Bà Lam Anh hiểu ý gật đầu.
Tuấn Phong vừa đẩy xe lăn ra đến cửa thì Minh Châu liền chạy vội từ trên lầu xuống gọi lớn.
“Em cũng muốn đến bệnh viện, cho em đi nhờ xe nhé!” Cô ta y hệt một con
đỉa đói, bám dai dẳng, muốn đuổi theo, liền bị Thảo nắm tay ngăn lại.
“Cô đi thì đừng về đây nữa. Ai là người khóc lóc nói đến viện sẽ bị Quốc Dũng bắt được.”
Minh Châu bị nói thẳng mặt liền rối rít xua tay: “Ôi em quên mất, xin
lỗi mọi người! Vừa nãy em nghĩ muốn gặp bác sĩ để kiểm tra một chút
thôi!”
Thảo nghe thấy cô ta xin lỗi thì sắc mặt liền trào phúng: “Tôi là bác
sĩ, cô muốn khám gì tôi khám cho, đi nào, lên phòng khám ngay bây giờ!”
Minh Châu rất tức giận nhưng không thể phản đối, cô ta nhìn lại hai
người phụ nữ áy náy nói: “Nhưng chúng ta đang có khách, lát nữa đi chị.”
Thảo trợn mắt ra vẻ hách dịch của bác sĩ mà mắng: “Cô La còn ở đây dài
ngày, vậy là cô đợi khi cô ấy đi mới khám, hay ý cô là muốn cô ấy đi sớm để không ảnh hưởng tới sức khỏe của cô!”
Bị Thảo nói xuyên tạc ý định, Minh Châu tức trợn mắt: “Em không có ý đấy. Vậy em lên phòng đây ạ.”
Thảo gật đầu đi theo.
Gia Ly nhìn bóng lưng hớt hải của Minh Châu cười lạnh: “Đúng là vỏ quýt
dày đã có móng tay nhọn. Miệng lưỡi của Minh Châu so với chị Thảo đúng
là kém xa.”
“Con bé này.” Bà Lam Anh khẽ cười lắc đầu.
“Rồi sẽ có ngày con tẩn cho nó một trận nữa!” Gia Ly hống hách nói.
Bà Lam Anh bật cười khuyên nhủ: “Con gái con lứa đừng có suốt ngày chỉ
nghĩ tới mấy chuyện đánh nhau. Con bây giờ đã là người có địa vị, đi
đánh nhau để người khác nhìn thấy thì mất mặt lắm!”
“Con che mặt lại là được ấy mẹ.” Gia Ly híp mắt bổ sung: “Với cô ta, con thấy như thế vẫn còn nhẹ.”
Hải La nãy giờ chỉ ngồi một bên cười, lúc này mới lên tiếng: “Cháu muốn cô ta thế nào?”
“Chuyện này chỉ đơn thuần là hiểu lầm thôi, cháu không có ý định làm gì
đâu ạ!” Gia Ly chợt giật mình nhớ ra còn người khác ở đây, liền đổi
giọng.
Có lẽ tại vì Minh Châu đòi đi theo Tuấn Phong nên cô mới nhất thời ghen
tuông lấn át lý trí nói năng không chú ý, quên mất trong phòng còn một
người ngoài nữa.
Thấy sự đề phòng của Gia Ly, trái tim Hải La chợt thắt lại cũng không nói thêm gì nữa.
Bà Lam Anh khẽ thở dài nói: “Cô La ngày trước học cùng cấp ba với mẹ.
Sau đó cô ấy và gia đình sang Thái định cư, lâu lắm mới về nước, con
thay mẹ đưa cô ấy đi dạo phố một chút nhé!”
Gia Ly đưa mắt nhìn sang Hải La. Đây là một người phụ nữ vẫn rất đẹp.
Tuy vóc dáng có phần khô khan nhưng đường nét trên gương mặt lại sắc xảo vô cùng. Nhất là ánh mắt nhìn cô rất hiền từ. Cảm nhận được sự thân
thiện của Hải La, Gia Ly cũng gật đầu đồng ý.
Hai người đi tới khu phố cổ của thành phố T, vừa đi vừa nghe Hải La kể
về chiến tích hồi bé của bà ấy. Gia Ly nghe xong thầm cảm thán: [Cô ấy
giống mình quá. Nếu như sinh cùng thời có lẽ đã rất thân rồi.]
Cứ thế bầu không khí qua lại cũng tự nhiên hơn rất nhiều, khoảng cách
người ngoài dần dần được xóa bỏ. Theo bước chân của bọn họ, tiếng cười
vang lên không dứt.
Không biết từ lúc nào phía sau hai người đã có một kẻ bám đuôi. Hải La
lạnh lùng liếc mắt nhìn lại rồi kéo Gia Ly đi vào một quán bán trang sức gần đó.
Quốc Dũng cong môi cười, cũng tiến vào.
“Ôi chị dâu, lâu lắm mới gặp nhỉ?” Quốc Dũng ngả ngớn đi tới bên cạnh Gia Ly.
Kể từ khi biết cô và anh ta là anh em cùng cha khác mẹ, Gia Ly đã nghĩ
rất nhiều nhưng vẫn chưa biết nếu gặp lại người này cô sẽ cảm thấy như
thế nào. Thế rồi như bây giờ, cái giọng điệu kia vẫn khiến cô cảm thấy
chán ghét như thường.
Gia Ly lạnh lùng quét mắt qua gương mặt tươi cười ấy nói: “Chào em trai
nhé! Có vẻ bài tập trồng cây chuối trên miệng bồn cầu rất có hiệu quả
phải không? Chậc chậc, sắc mặt hồng hào thế này thì chắc là máu đã dồn
xuống não cũng nhiều hơn trước.”
Quốc Dũng cứng ngắc khép miệng, cảm giác khó chịu lần trước vẫn còn.
Người phụ nữ trước mắt này lại luôn thích khiêu chiến anh ta. Kể cả
chuyện xảy ra ở khách sạn Song Thiên, nợ cũ nợ mới cộng lại, anh ta nhất định không bỏ qua.
Gia Ly nhìn toàn bộ phản ứng như chó ngáp phải ruồi của Quốc Dũng thì
giả vờ vô tội xua tay trước mặt anh ta giả bộ quan tâm hỏi han: “Này,
chú em không sao chứ?”
“Cô cứ đợi đấy cho tôi… Tôi nhất định sẽ cho cô biết hậu quả của việc
đắc tội với tôi!” Đột nhiên Quốc Dũng gào lên làm cho tất cả mọi người
lập tức chạy lại.
Đã có không ít người mỉm cười đầy châm biếm, tiếng thì thầm tuy rất nhỏ
nhưng lại giống như từng cái tát hung tợn vả vào mặt Quốc Dũng, khiến
anh ta tức lộn ruột mà chẳng biết làm sao.
“Tôi cứ thích đắc tội với anh đấy. Ai bảo anh nhàn rỗi quá cứ nhảy ra trước mặt tôi.” Gia Ly chua ngoa đáp trả.
Quốc Dũng không chịu nổi sự chỉ chỏ. Anh ta từ từ bước về phía cửa, lạnh lùng quét mắt nhìn lại: “Dám khiêu khích tôi? Không biết lượng sức
mình. Tôi cảnh cáo cô, quản cho tốt cái miệng của mình, đừng có nói linh tinh, nếu không tôi sẽ khiến nhà họ Trần của cô phải trả một cái giá
đắt đến mức không chống đỡ nổi đấy!”
Quốc Dũng nói xong, cố tỏ ra khinh bỉ quay lưng bỏ đi, giống như Gia Ly chỉ là thứ rác rưởi vậy.
Thái độ này của anh ta liền làm Gia Ly ngây ra, mãi mới phản ứng lại được: “Mẹ nó, đây… đây là…?”
Hải La đứng bên cạnh cười khổ, thầm nghĩ: [Con gái mình quá yếu, cần phải rèn luyện thêm.]
Bà ấy vừa định nói một câu thì người đàn ông vừa đi khỏi đã hoảng loạn chạy trở vào.