Minh Châu ngồi đó lắng nghe những lời bàn tán ngưỡng mộ Gia Ly mà điên
cuồng ghen tị. Cố gắng lắm cô ta mới duy trì được nụ cười mỉm ở trên
môi, giả vờ như không biết gì mà cố tình ghé đầu sang, ra vẻ thân thiết
hỏi Quốc Dũng: “Nhà trường muốn xin mười xuất thử việc ở Vũ Gia, anh có
xem xét đề nghị này không?”
Giọng nói ngọt ngào như mật khẽ vang lên, thầy hiệu phó đang say sưa nói chuyện cũng nhỏ giọng lắng nghe.
Nhưng mà, đợi vài giây, cũng không nghe thấy đáp án của người đàn ông
được hỏi. Minh Châu cau mày, ngẩng đầu lên liền thấy Quốc Dũng đang ngơ
ngác nhìn về phía Gia Ly, trong mắt anh ta còn tràn đầy sự kinh ngạc và
hâm mộ.
Sắc mặt Minh Châu lập tức trầm xuống, u ám như một mụ đàn bà vừa bắt gặp bồ nhí của chồng.
Bàn tay của cô ta nắm thật chặt, ánh mắt phẫn nộ nóng rực giống như con
hổ cái chuẩn bị nhào lên cắn xé con mồi, nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống được.
Khóe miệng cô ta giật giật cố nặn ra một nụ cười gượng gạo, cứng ngắc
nói: “Đằng nào thì lát nữa anh chẳng được nếm qua, cần gì phải làm ra bộ dáng thèm khát đấy?”
Nghe vậy, Quốc Dũng mới phục hồi lại tinh thần. Anh ta mỉm cười: “Cô hãy tự cầu nguyện để đừng có bị thất bại.”
Đáy mắt Minh Châu hiện lên một tia châm chọc cùng hận ý khi nghe những
lời đó. Cô ta hít sâu một hơi, gương mặt lập tức treo lên nụ cười dịu
dàng. Minh Châu nghiêng người ngó qua Quốc Dũng nhìn về phía Gia Ly lớn
giọng gọi: “Ly, hôm nay cậu rất đẹp đấy, đã khiến cho tất cả mọi người
đều thổn thức. Lát nữa khi nhận bằng, chúng ta cùng song ca một bài để
cảm ơn các thầy cô nhé!”
Dù không cam lòng nhưng cô ta vẫn buộc phải thừa nhận người phụ nữ kia
thật sự rất xinh đẹp. So với vài lần gần đây cô ta gặp Gia Ly ăn mặc nữ
tính, thì lần này chính là mê hồn nhất. Trái ngược hoàn toàn so với dáng vẻ trước kia.
Không chỉ thế, còn xinh đẹp hơn cô ta rất nhiều.
Nếu như khi còn đi học, Gia Ly chẳng khác nào một nữ tướng cướp, là vệ
sĩ trung thành của cô ta. Thì hiện tại, cô tựa như một con thiên nga
trắng kiêu sa không ngừng tỏa sáng giữa đám đông, càng ngày càng chói
mắt, càng ngày càng rực rỡ.
Gia Ly đang nói chuyện cùng thầy hiệu phó, nghe Minh Châu nói vậy, khóe
môi khẽ nhếch, cười giễu, thờ ơ đáp: “Tôi đã chuẩn bị quà tặng nhà
trường rồi, sức khỏe hôm nay không tốt, cô tự mình lên đi. Cũng cần phải cảm ơn!”
Đáy mắt Minh Châu nhanh chóng xẹt qua một tia u ám. Cô ta lắc đầu, tỏ vẻ đáng thương: “Trước kia chúng ta vẫn thường song ca. Tớ không quen hát
một mình.”
Nếu không phải hoàn cảnh này có chút bất tiện, Gia Ly đã túm tóc giật cô ta xuống đánh cho vài bạt tai. Mẹ nó! Đúng là cái loại mặt dày không
biết xấu hổ, còn dám nhắc lại chuyện cũ, nghe vào tai liền cảm thấy ghê
tởm!
Gia Ly tỏ ra không hề nghe thấy cũng chẳng đáp lời cô ta. Cô bình tĩnh
tiếp tục cuộc nói chuyện với những người ngồi bên cạnh. Mặc xác cô ả
đang trừng mắt phẫn nộ ở phía kia.
Rất nhanh sau đó, toàn bộ số ghế vip đều đã kín người ngồi. Đa số bọn họ là giảng viên trong trường cùng với vài doanh nhân. Những người nên đến gần như đã có mặt đông đủ.
Đúng lúc này, sân khấu đột ngột sáng lên. Có một cặp sinh viên, nữ mặc
áo dài trắng đính kim sa, nam mặc sơ mi trắng quần âu bước ra giữa sân
khấu. Hai người cúi chào và bắt đầu làm theo chương trình. Đầu tiên là
phần giới thiệu ban giám hiệu, khách mời. Tiếp đó là tự giới thiệu về
văn hóa lịch sử của trường, cùng với nội dung của lễ trao bằng.
Gia Ly không hứng thú với những gì đang diễn ra trên sân khấu lắm, cô
chỉ chăm chú nghĩ về lời hứa hẹn của Tuấn Phong khi nãy: “Anh có quà
tặng em.”
Chương trình nhanh chóng qua đi, tới khi thầy hiệu trưởng phát biểu xong và Gia Ly được gọi lên cánh gà mặc áo cử nhân chuẩn bị ra nhận bằng thì tâm trí của cô mới trở về với thực tại. Cô đưa mắt liếc sang vị trí bên kia của Minh Châu thấy trống không, có lẽ cô ta cũng ra phía sau để
chuẩn bị.
Cô khẽ cụp mắt xuống, khóe môi hơi cong lên.
Cô gái xinh đẹp rạng ngời ôm bó hoa to lớn cùng tấm bằng tốt nghiệp
chính là hình ảnh nhận được nhiều lượt tương tác nhất trên diễn đàn của
trường ngay sau đó.
Buổi lễ trao bằng kết thúc, phần hai chính là tiệc liên hoan được tổ
chức tại khách sạn Song Thiên. Đây là sự kiện không chỉ các sinh viên,
mà Minh Châu và Quốc Dũng là người mong ngóng hơn cả.
Tuấn Phong đưa Gia Ly đi một vòng xung quanh đại sảnh của yến tiệc, ánh
mắt anh rơi vào người đàn ông mặc bộ vest đen đang đứng dựa lưng vào cửa sổ, trước mặt anh ấy có một cô gái mặc bộ váy vàng dáng bó. Dù cho
chiếc váy cực kỳ nữ tính nhưng khi nó được mặc ở trên người cô gái đó,
nhìn qua lại rất cá tính.
Anh mỉm cười nói nhỏ: “Bá Tùng kìa, chúng ta đi qua chào hỏi một chút.”
“Tùng!” Tuấn Phong lên tiếng gọi.
Nghe tiếng, anh ấy ngẩng đầu lên giơ ly rượu vang trong tay lên cao làm ra động tác chào.
Gia Ly biết người này, Bá Tùng chính là ông trùm ngành giải trí. Từ điện ảnh, thời trang cho tới âm nhạc. Các ngôi sao ở dưới trướng của anh ấy
nhiều vô kể. Không ngờ đây lại là bạn của chồng cô.
Gia Ly nhìn Bá Tùng từ trên xuống dưới, cô có cảm giác người đàn ông này thật khác lạ. Theo kinh nghiệm của cô, thường những người làm ăn liên
quan tới lĩnh vực nghệ thuật thì tính cách ít nhiều sẽ có phần bị ảnh
hưởng mà bộc lộ ra dáng vẻ nghệ sĩ. Nhưng người này lại khác. Cảm giác
của Gia Ly chính là tính khí của anh ấy rất kỳ lạ, vừa lạnh lùng lại có
vẻ gì đó tàn bạo.
Nhất là cặp mắt hẹp dài kia, tuy đẹp nhưng đáng sợ.
Khi nhìn thấy Gia Ly, đôi mắt đó lập tức lóe lên không giấu nổi sự kinh
ngạc. Bá Tùng quay sang Tuấn Phong cười nói: “Có vợ tài giỏi cảm giác
chắc là thích lắm nhỉ?”
Tuấn Phong không đáp lại mà quay sang giới thiệu với Gia Ly: “Cậu ta là Bá Tùng có lẽ em đã nghe qua. Đây là Gia Ly.”
Bá Tùng vươn tay kéo Linh Lan lên, bàn tay còn giữ tại eo cô ấy nói: “Chào em, đây là Linh Lan bạn gái của anh.”
“Chào bạn!” Hai cô gái gật đầu chào nhau sau đó cả bốn người đều ngồi xuống bàn.
Buổi tiệc này diễn ra rất náo nhiệt, tiếng nhạc remix cùng với ánh đèn
thi nhau chớp nháy. Cả hội trường lớn của Song Thiên chẳng khác nào vũ
trường hót nhất biện nay.
Các cặp trai gái đung đưa uốn lượn thả mình theo tiết tấu rộn rã. Kể từ
sau lễ tốt nghiệp, đây là lần tiếp theo bọn họ được đến những nơi cao
cấp để vui chơi như thế này, cớ gì không tận hưởng.
Gia Ly cầm chai nước lọc, cả người đu đưa lắc lư không ngừng. Tuấn Phong ngồi bên cạnh bật cười nói: “Em thích thì đứng lên ra đó đi.”
“Em hưởng ứng chút thôi!” Gia Ly bĩu môi đáp.
Cô ngồi trò chuyện cùng Linh Lan liền biết cô ấy đang là phát thanh viên của chương trình cửa sổ tình yêu. Một kênh rất nổi tiếng của đài phát
thanh. Hai người trò chuyện vui vẻ quên cả trời đất. Gia Ly nói nhiều
đến mức miệng lưỡi khô, liên tiếp uống thêm hai chai nước lọc, cuối cùng phải đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Chỉ chờ có thế, từ một góc khuất có hai người đàn ông lập tức bám theo.