Gia Ly bị bác Đào lôi kéo đi thẳng vào bên trong biệt thự, nhìn thấy đèn phòng bà Lam Anh vẫn còn sáng đèn, đáy lòng Gia Ly có chút muộn sầu,
khẽ thở dài hỏi bác Đào: “Mẹ cháu vẫn chưa ngủ sao?”
Bác Đào mỉm cười: “Bà chủ đã nghỉ từ sớm rồi, chắc là vừa rồi ồn ào nên mới tỉnh giấc.”
Nghe vậy, Gia Ly hơi chột dạ, cúi đầu đi vào phòng bếp: “Còn gì ăn không bác?”
“Còn chứ, bác đã hầm sẵn cho cháu nồi cháo gà, đợi chút bác lấy cho.”
Bác Đào vội đi vượt qua Gia Ly tới bên kệ bếp lưu loát lấy bát múc ra
một tô cháo vừa đủ độ ấm.
Gương mặt bác ấy phúc hậu tỏa ý cười trìu mến nhẹ giọng an ủi Gia Ly: “
Con bé Minh Châu đó vốn dĩ tính cách không tốt, cô chủ sớm nhìn ra được
bản chất của cô ta, nghỉ chơi bác rất mừng.”
Gia Ly ngưng thìa, ngước mắt khó hiểu nhìn bác Đào: “Sao bác lại nói vậy ạ?”
“Nhiều lần con bé đó đến đây, ăn, nghỉ, tùy tiện sử dụng đồ của cháu,
bác chỉ cần nhìn nhác qua là biết không phải là loại người có thể chơi
lâu dài. Bác cũng muốn nói với cháu nhưng ngại cháu lại bảo bác nhiều
chuyện. Nay thấy cháu kiên quyết như thế, nói ra thì hơi ngại, nhưng bác thấy vui.” Bác Đào rất hào hứng: “Cháu đánh được lắm, mà hai đứa cạch
nhau vì chuyện gì vậy?”
Gia Ly gật đầu, gượng cười: “Cô ta đặt điều nói xấu cháu thôi, cháu đánh rồi. Bây giờ mà cứ ở trước mặt cháu lên giọng, cháu sẽ xử tiếp.”
“Cẩn thận,con người con bé này rất mưu mô, một đứa phổi bò như cháu vẫn
đừng nên quá chủ quan!” Bác Đào cầm cái bát không đi rửa, sau đó đưa tới trước mặt Gia Ly một cốc sữa nóng.
Người phụ nữ này chính là yêu thương Gia Ly không cần lý do, cô nghe lời bác Đào lên phòng đi ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc. Tất nhiên là Gia Ly
đáp ứng để bác ấy vui lòng mà thôi, cô lên tới phòng còn trằn trọc mãi
trên giường, hễ cứ nhắm mắt lại là hình ảnh về khoảnh khắc khi sáng lại
ùa về. Không chỉ có thế, còn cả nụ hôn của Tuấn Phong lúc ở trên xe ô tô nữa.
Đột nhiên Gia Ly ngồi bật dậy. Cô cầm điện thoại vào mạng gõ từ khóa: Một lúc thích hai người có bình thường không?
Một danh sách dài các câu chuyện về thứ tình cảm tội lỗi này hiện ra,
Gia Ly cảm thấy có một bài viết rất giống với cô lúc này. Thích một
người còn rung động với một người khác, còn hoang tưởng đến mức cố gắng
đi tìm kiếm đặc điểm chung của hai người đàn ông để lấp liếm cho hành vi của mình - Đây là cô đang cố tìm một thế thân hoàn hảo hơn cho người
chồng tật nguyền.
Gia Ly tắt điện thoại, cô cảm thấy mình tội lỗi đầy người. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi điện cho bác sĩ tâm lý.
Hiện tại là mười một giờ, cô biết giờ này Hoàng Nam chưa ngủ. Đây là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, độc thân, là bác sĩ tâm lý học hàng đầu chuyên điều trị các bệnh lý khủng hoảng tâm thần. Anh ta chính là bác
sĩ của bà Lam Anh, giúp bà ấy rất nhiều trong việc giảm đi các biểu hiện tâm lý tiêu cực, góp phần tích cực trong việc kéo dài sự sống.
Điện thoại vừa gọi tới đã được kết nối. Giọng nói ấm áp của người đàn
ông khẽ vang lên: “Cô Trần, gọi tôi giờ này chẳng lẽ bà Trần có chuyện
gì sao?”
“À không, chuyện là tôi muốn đặt một lịch khám tư vấn vào trưa mai. Anh thu xếp được không?” Gia Ly cẩn trọng hỏi.
“Trưa mai tôi có một lịch hẹn chưa biết thế nào, sợ là kéo dài sẽ ảnh
hưởng tới lịch hẹn của cô, hay là rời xuống khoảng thời gian sau đó, cô
thấy sao?” Hoàng Nam nhìn người đàn ông trước mặt thử thỏa thuận.
“Thực sự tôi đang rất cần lời khuyên từ một chuyên gia như anh, khung giờ sau e là không kịp.” Giọng Gia Ly có chút thất vọng.
“À, cô Trần, tôi thỏa thuận được với vị khác kia rồi, cô cứ đến nhé, mười một giờ trưa mai.” Hoàng Nam chợt thay đổi.
“Ồ, tốt quá, cảm ơn anh, tôi nhất định tới.” Gia Ly cảm ơn thêm lần nữa
rồi tắt máy. Cô nằm xuống kéo chiếc chăn lụa mỏng chùm qua đầu cố thôi
miên chính mình.
Mà giờ này ở một căn nhà khác nằm ở khu vực dân cư cũ của thành phố T,
nội thất tầm thường, có chút tuềnh toàng. Căn phòng bên cạnh đang vang
lên đánh nhau. Tiếng đàn bà, đàn ông hỗn loạn, tiếng tay chân huỳnh
huỵch đấm đá, không ai chịu ai. Đó là cha mẹ của Minh Châu. Cô ta đang
ngồi co ro trên giường, hai tay bịt chặt tai lại để không phải nghe
những âm thanh ấy.
Chả là mẹ cô ta bắt gặp chồng mình lén nút đi lại với một người đàn bà
khác vậy là máu Hoạn Thư nổi lên xông vào đánh người ta. Đánh chưa đã về nhà lại đánh chồng tiếp. Cha Minh Châu vốn là người đàn ông hiền lành,
vì không chịu đựng nổi một bà vợ chanh chua nên mới ra ngoài tìm niềm
vui, ai ngờ bị bắt tại trận. Giờ thì tức nước vỡ bờ, ông ta đang phản
kháng lại một cách yếu ớt.
Tuy tình huống này là lần đầu, nhưng những cảnh tượng tương tự khác ở
cái nhà này cũng chẳng hiếm, Minh Châu đã quá quen rồi. Cô ta cũng sợ
đến phát ngán. Vậy nên mỗi khi nhìn thấy Gia Ly được mẹ cưng chiều, lòng đố kỵ của cô ta liền dâng lên cao.
Minh Châu nhìn chằm chằm vào cái điện thoại, trên màn hình vẫn còn đang
chiếu lại cảnh cô ta bị Gia Ly đè xuống đánh khi nãy. Bộ dạng muốn thê
thảm có thê thảm, muốn đáng thương có đáng thương. Tối nãy chính là cô
ta thuê người quay, cố ý diễn một cảnh này để chờ cho cái bẫy sau này.
“Chỉ cần một đoạn phim này cũng có thể hủy diệt được mày, mày tin
không?”