“Hôm nay chứng kiến bản lĩnh của cô Trần tôi mới hiểu vì sao ông chủ nhà mình lại nhất nhất muốn chọn cô vào vị trí đấy!” Việt nheo mắt nửa đùa
nửa thật nói. [Cái kiểu nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài này chỉ có Phong tổng mới có thể làm được! Đem tài nguyên giao cho vợ mình mà cũng muốn dùng thủ đoạn.]
“Anh cứ đùa, tôi còn đang rất e ngại không thể đảm nhiệm được…” Hai người vừa đi về phía thang máy vừa nói chuyện.
“Đương nhiên cô có thể! Nếu khúc mắc ở đâu cứ nói với tôi, tôi lập tức
tới hoặc cho người hỗ trợ!” Việt sảng khoái nói. Anh ta cũng rất muốn
thử xem người này có đủ bản lĩnh để sánh vai cùng ông chủ nhà mình hay
không.
Hai người dừng trước cửa thang máy.
“Cảm ơn anh! Vậy… hợp tác vui vẻ!” Gia Ly đưa tay ra phía trước.
Việt đưa tay đáp lại: “Hợp tác vui vẻ!"
“Chiều mai sẽ công bố tin tức ra ngoài đồng thời ký kết hợp đồng, cô sắp xếp nhé!” Việt nhìn Gia Ly nói rồi gật đầu bước vào thang máy.
Gia Ly có chút kinh ngạc, mỉm cười đáp lại rồi vẫy tay chào.
Cô lững thững quay trở lại phòng làm việc của mình, đúng lúc mở cửa ra
liền trông thấy La Hàm đang cầm tách trà ung dung ngồi đó.
“Chú La Hàm, chú tới đây sao không báo cho cháu trước.” Gia Ly bước vào lễ phép chào rồi ngồi xuống vị trí đối diện.
La Hàm ngước mắt lên nhìn cô, giọng nói có chú oán giận: “Nhóc con ngày
nào giờ đã lớn, những lúc khó khăn cũng chẳng thèm nhớ đến chú nữa rồi…”
Nhìn mà xem, người trước mắt ông phong thái đĩnh đạc, tự tin. Đâu còn là con nhóc đầu nhuộm xanh đỏ, quần áo te tua thủng lỗ chỗ đeo khuyên tai
khuyên mũi, mỗi khi đánh nhau gặp rắc rối đều chẳng quên réo tên ông ấy
đầu tiên. Nhóc con đã lớn rồi, ngay cả khi công ty gặp đại họa như vậy,
nếu không phải ông ấy nghe ngóng được tiếng gió từ đám lão già cổ đông
chạy tới đây thì đã chẳng biết gì.
“Chú, cháu đã trưởng thành rồi. Nhưng mà vẫn còn cần chú lắm, chuyện xem xét lại các điều khoản trong hợp đồng với Hoành Phi lần này, cháu muốn
chú giúp cháu ạ.” Gia Ly thành thật nói.
“Đã bàn xong cả rồi còn gì!” La Hàm vẫn còn giận dỗi, bĩu môi đáp.
“Cháu đối phó một chút với đám người kia, tuy nhiên hợp đồng còn chưa
ký, cháu cảm thấy đúng là khó tin.” Gia Ly cau mày thở dài, cả người mệt mỏi dựa lưng ra sau ghế.
“Thế không phải vì cháu có quen biết với Phong Vũ nên mới được cậu ta ưu ái à?” La Hàm nhịn cười hỏi. “Tin tức từ buổi lễ ký kết của Bách Hằng
vẫn còn chình ình trên các mặt báo kia kìa!”
Gia Ly trợn mắt há hốc mồm: “Sao có thể, chú lừa cháu, làm gì có bài báo nào!”
Cô cũng từng lo lắng như thế, nhưng sau đó mọi chuyện im hơi lặng tiếng
liền cảm thấy yên tâm, giờ nghe chú La nói tự nhiên đáy lòng Gia Ly lại
có chút chột dạ.
“Đấy nhé, cháu thừa nhận cháu và Phong Vũ có chút qua lại rồi phải
không? Làm gì có bài báo nào, chú thử cháu thôi. Tuy báo không dám đưa
nhưng tin tức này đã truyền đi khắp nơi rồi.” La Hàm tủm tỉm cười: “Cháu tính sao?”
“Tính cái gì ạ? Cháu và anh ta vốn không có gì, chỉ là đối tác không
hơn, cháu sắp kết hôn rồi đấy chú ơi!” Gia Ly nhăn mặt thanh minh, trong lòng thì rối như tơ vò. Nói như chú La Hàm, vậy hẳn là Tuấn Phong cũng
biết rồi phải không? Bảo sao tối hôm đó anh lại nói ra câu nói kia.
“Cháu nghĩ vậy à? Tuổi trẻ ấy mà, cháu nên suy nghĩ thật kỹ. Mặc dù
thằng bé Tuấn Phong không tệ, nhưng dù sao so với Phong Vũ vẫn chính là
thua xa…”
“Chú, cháu vẫn kết hôn với Tuấn Phong.” Gia Ly ngắt lời ông ấy. Ánh mắt
cô kiên quyết nhìn thẳng vào người trước mắt không chút do dự: “Cháu với Phong tổng không có chuyện gì, cũng không có tương lai, cháu tự biết vị trí của mình ở đâu, chú không cần phải thử cháu đâu.”
“Chú đâu có thử, chú là đang khuyên cháu thôi.” La Hàm nhún vai cười. “Nào, nói xem cần chú làm gì?”
Ông ấy vừa nói dứt lời thì bản hợp đồng mới của Hoành Phi liền gửi tới.
Gia Ly đi tới máy fax cầm lên đem đến đưa cho La Hàm: “Chú xem giúp
cháu.”
La Hàm nhìn cô giây lát rồi nhận tập tài liệu nghiêm túc xem. Thời gian
từng chút trôi qua, ông ấy đã xem tới lần thứ năm rồi... Gia Ly ngồi bên cạnh châm ba lần trà mà người đàn ông này vẫn chăm chú dò từng dòng
chữ, chốc chốc lại cầm điện thoại tra xét, đầu lông mày lúc thì cau, lúc thì giãn. Gia Ly bắt đầu có chút sốt ruột, nhưng không dám hỏi.
Mãi sau, khi ánh hoàng hôn đỏ rực xuyên qua ô cửa chiếu lên bàn nước, La Hàm mới rời mắt khỏi tập tài liệu, ánh mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc,
không dám tin.
“Gia Ly, chú nói rồi, cậu ta không có ý tứ với cháu chú thề chú cho
không cháu cái bằng luật sư cùng các bằng khen thành tích của chú.” La
Hàm nghiêm túc nhìn Gia Ly.
Cô có chút thấp thỏm hỏi: “Có vấn đề gì ạ?”
“Chắc là cháu cũng biết rồi, các điều khoản hoàn toàn có lợi cho Vạn An, chẳng có điều gì bất lợi, mọi đề mục phân chia lợi ích rất chi tiết cụ
thể, ngay cả phương án dự phòng cũng được đưa ra đầy đủ. Nói chung,
không có bất cứ một đề mục nào bất lợi cho Vạn An. Cháu làm thế nào mà
khiến anh ta trở thành tài phiệt vung tay quá trán như vậy?”
“Ý chú là bản hợp đồng này không có vấn đề.” Gia Ly hồi hộp hỏi. Cho dù
cô đã biết chắc khi đọc nhưng vẫn muốn nghe ý kiến từ người có chuyên
môn.
La Hàm gật, xong lại lắc, lại gật.
Gia Ly trợn mắt hoang mang: “Có hay không ạ?”
“Về mặt pháp luật thì nó không có vấn đề, nhưng về mặt tình cảm, chính
là cháu nợ cậu ta một ân tình rất lớn đấy!” La Hàm sâu sa trả lời.
Nghe ông ấy nói thế, gánh nặng trong lòng Gia Ly liền được cởi bỏ, nét
tươi cười lập tức trở lại trên gương mặt xinh xắn kia của cô. “Vậy là
tốt rồi.”
“Thế cháu... thôi, chú già rồi nên hay lo lắng được mất. Hết giờ làm
rồi, về thôi.” La Hàm đứng dậy đặt tay lên đầu Gia Ly: “Cố lên cháu gái, có chuyện gì cứ a lô cho chú nhé!”
Gia Ly cảm kích: “Cảm ơn chú!”
Cô đứng dậy tiễn ông ấy ra cửa, cảm ơn thêm lần nữa rồi trở lại với
chính mình. Gia Ly đứng áp lưng vào cánh cửa, nhìn căn phòng, khóe môi
hơi cong lên, cô đứng đó trầm mặc suy nghĩ lúc lâu, rồi cầm theo túi
xách rời khỏi