Xong rồi xong thật rồi, Hà Thiên Hựu tới rồi! Lăng Thành đang đi tiểu, đột
nhiên nghe thấy một tiếng “rầm” thật lớn, cửa phòng vệ sinh ngay lập tức bị đá văng ra!
“Hà Thiên Hựu, cậu cmn điên rồi, ông đây là Đông Vương đó!” Lăng Thành còn
muốn diễn trò, hắn cũng không biết Đông Vương là cái gì. Kết quả Hà
Thiên Hựu cười lạnh một tiếng: “Anh giả vờ tiếp đi, giả mạo Đông Vương
vui lắm đúng không? Hôm nay tôi phải làm cho anh khóc lóc xin tha.”
Lúc nói lời này, ba người Giai Kỳ, Tiêu Diệu Vân và Uyển Đình đã bị trói gô đẩy tới phòng khách. Mười mấy tên đệ tử Thông Thiên Giáo bao vây chặt
chẽ ba cô gái. Hô! Trong lòng Lăng Thành gấp gáp không chịu được, nhưng
hắn cũng biết nếu lấy cứng đối cứng thì hắn tuyệt đối không đánh lại
được Hà Thiên Hựu, bèn âm thầm hít thở sâu, cố hết sức để cho mình tỉnh
táo lại.
Hà Thiên Hựu nhếch miệng lên cười lạnh, quay về phía Lăng Thành hờ hững
nói: “Nào, tới đây, đi vào đi.” Nói xong, hắn bèn xoay người đi vào
phòng ngủ. Lăng Thành không thể làm gì khác, bèn đi theo vào. Sở dĩ hắn
muốn nói chuyện riêng với Lăng Thành, là bởi vì chính hắn trộm đi bí
tịch “Cửu Long Thăng Thiên” của Giáo Chủ, Hà Thiên Hựu giấu bí mật này
rất kỹ, thuộc hạ của hắn cơ bản cũng không biết! Dù sao thì ăn trộm bí
tịch của Giáo Chủ chính là tội chết!
Cho tới giờ phút này, Hà Thiên Hựu cũng hết sức cẩn thận, đóng cửa phòng
lại, lạnh lùng nhìn Lăng Thành. “Bí tịch đâu?” Hà Thiên Hựu nắm chặt nắm đấm. “Bí tịch gì?” Lăng Thành biết rõ còn cố hỏi lại. Ánh mắt Hà Thiên
Hựu lạnh lẽo: “Lăng Thành, anh sẽ không muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn
của tôi đâu, chuyện lúc trước anh giả mạo Đông Vương, tôi có thể không
truy cứu nữa, nhưng mà anh nhất thiết phải giao quyển bí tịch “Cửu Long
Thăng Thiên” kia ra đây cho tôi. Nếu không, tôi sẽ để cho anh biết một
chút thủ đoạn của tôi.”
Tạm ngừng lại, Hà Thiên Hựu cười nói: “Ba cái cô ở bên ngoài kia, quan hệ
với anh không đơn giản đâu nhỉ, trước khi giết anh, tôi cũng không để ý
chơi đùa với mấy cô gái ấy một chút đâu. Nói cho anh biết, mấy huynh đệ ở bên ngoài kia đã rất lâu chưa được dính hơi gái rồi.”
Mẹ kiếp! Nghe nói như thế, Lăng Thành chửi thầm một câu. Thở dài một hơi:
“Được thôi, tôi đưa cho cậu. Có điều bí tịch không ở trên người tôi, nó
đang ở một chỗ khác.” “Anh cmn chơi tôi phải không?” Trong mắt Hà Thiên
Hựu lóe lên vẻ hung tàn, lạnh lùng nói. Lăng Thành tỏ vẻ bất đắc dĩ:
“Thật sự không ở trên người tôi.”
“Vậy được, tôi cho anh nửa tiếng, đưa thứ đó tới cho tôi, nếu không, anh cứ
đợi xem hiện trường trực tiếp của mấy huynh đệ của tôi với ba cô gái kia đi.” Ánh mắt Hà Thiên Hựu lấp lóe, hờ hững nói. Lăng Thành bất đắc dĩ
lắc đầu. Bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể đưa bí tịch cho hắn. Cũng may hắn đã hiểu hết quyển bí tịch kia rồi. Kỹ năng trong “Cửu Long Thăng Thiên” hắn cũng đã học hết rồi.
Vừa muốn mở cửa phòng, kết quả ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy phù phù một tiếng! Hà Thiên Hựu vốn dĩ còn đang khí thế ngất trời đột nhiên ngã
xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy! Khuôn mặt hắn cũng đau đớn
nhăn nhó, trong miệng phát ra âm thanh ô ô. “A!” Hà Thiên Hựu lăn lộn
trên mặt đất, bộ dáng dường như rất đau đớn.
Cmn, tình huống gì thế này? Đang êm đẹp, sao đột nhiên lại như vậy? Hà Thiên Hựu không ngừng lăn lộn trên mặt đất, toàn thân ướt đẫm mồ hôi! Hắn nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, độc tính của Thông Thiên Đan sẽ
phát tác vào lúc này! Phàm là đệ tử Thông Thiên Giáo đều phải ăn Thông
Thiên Đan!
Thông Thiên Đan là đan dược do Giáo Chủ luyện chế ra. Loại đan dược này cực
kỳ âm độc, sau khi ăn vào, cách một năm nhất thiết phải ăn thuốc giải
một lần, bằng không sẽ đứt đoạn gân mạch mà chết! Mà thuốc giải, khắp
thiên hạ chỉ có Giáo Chủ mới có! Cho nên Đệ tử Thông Thiên Giáo đều vô
cùng trung thành với Giáo Chủ của bọn hắn. Bởi vì Giáo Chủ nắm giữ sinh
tử của bọn hắn! Nếu bọn hắn làm cho Giáo Chủ tức giận, không cho bọn hắn thuốc giải, vậy bọn hắn nhất định sẽ chết.
Hôm nay chính là thời gian Hà Thiên Hựu phải ăn thuốc giải! Vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Hà Thiên Hựu, hôm nay sẽ trở lại tổng đàn, bái kiến Giáo
Chủ, nhận lấy thuốc giải của Thông Thiên Đan, đồng thời mang quyển bí
tịch “Cửu Long Thăng Thiên” trộm được kia lặng lẽ để lại cấm địa của
tổng đàn. Chỉ cần làm như thế thì thần không biết quỷ không hay.
Nhưng cũng bởi vì Lăng Thành trộm mất bí tịch, làm hại hắn không kịp trở tay. Bây giờ hắn không có thuốc giải để ăn, chờ đợi hắn chỉ có cái chết! Hà
Thiên Hựu không ngừng run rẩy, hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Thành,
trong mắt đều là căm hận!
Mà lúc này Lăng Thành cũng đang quan sát hắn. “Đường chủ Hà, nhìn ngươi
như vậy, chắc là Thông Thiên Đan lại phát tác, đúng không?” Lăng Thành
cười híp mắt nói. Cái gì? Hắn làm sao biết Thông Thiên Đan? Toàn thân Hà Thiên Hựu chấn động, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc. Có điều lúc này hắn vẫn cố nén sự đau đớn, nhẹ gật đầu.
Thật đúng là Thông Thiên Đan? Lăng Thành nói thầm trong lòng một câu. Bên
trong “Vô Cực Đan Thuật” có ghi chép, có một loại đan dược tên là Thông
Thiên Đan. Thời điểm độc tính phát tác, tình trạng sẽ giống với dáng vẻ
bây giờ của Hà Thiên Hựu. Có điều trong “Vô Cực Đan Thuật” cũng có ghi
lại thuốc giải của Thông Thiên Đan.
Luyện chế thuốc giải rất dễ, Hoa Song Sắc mà hôm nay hắn lấy được từ tay lái
buôn kia chính là tài liệu để luyện chế thuốc giải. Lăng Thành cười một
tiếng: “Tôi có thể cho cậu thuốc giải của Thông Thiên Đan, có điều cậu
phải đồng ý với tôi một việc, thả ba cô gái kia ra.”
Gì? Tên này… có thuốc giải của Thông Thiên Đan? Cái này sao có thể? Thông
Thiên Đan và thuốc giải của Thông Thiên Đan đều là bí thuật độc môn của
Thông Thiên Giáo Chủ! Đến cả Giáo Chủ Phu Nhân cũng không biết! Hắn lấy
được thuốc giải ở đâu?
“Được, tôi đồng ý với anh, cứu tôi, cứu tôi…” Hà Thiên Hựu đã vô cùng đau đớn, thời điểm độc tính phát tác, gân mạch cả người hắn giống như có hàng
triệu con kiến cắn xé, vô cùng khó chịu! Chỉ cần cứu được hắn, Lăng
Thành muốn cái gì cũng được!
Ba người phụ nữ ở ngoài kia, mặc dù xinh đẹp tuyệt trần, mỗi người mỗi vẻ, nhưng so với tính mạng của mình thì sống sót vẫn quan trọng hơn! “Tôi
hỏi cậu một lần nữa, tôi cho cậu thuốc giải, cậu sẽ thả ba cô gái kia
ra? Cậu tốt xấu gì cũng mang danh đường chủ, sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?” Lăng Thành chậm rãi ung dung nói.
“Nhất ngôn cửu đỉnh, nhanh cứu tôi...” Toàn thân Hà Thiên Hựu đều là mồ hôi,
cơ hồ là từ trong hàm răng gằn ra mấy chữ này. “Được, vậy tôi tin cậu
một lần.” Lăng Thành nói xong những lời này, bèn đi tới trước bếp lò bật lửa lên, lấy Hoa Song Sắc ra, bắt đầu luyện chế thuốc giải.
“Coi như hôm nay cậu gặp may, bằng không, cậu cũng chỉ có thể chờ chết
thôi.” Ném Hoa Song Sắc vào bình gốm, Lăng Thành hờ hững nói một câu,
sau đó bắt đầu chuẩn bị những nguyên liệu khác. Cái thuốc giải của Thông Thiên Đan này, ngoại trừ Hoa Song Sắc ra còn cần giấm gạo, cánh hoa mẫu đơn các loại.
Nhìn Lăng Thành luyện chế đan dược, Hà Thiên Hựu nằm dưới đất hoàn toàn trợn tròn mắt! Hiện trường luyện chế thuốc giải? Tên này là thật sự biết,
hay là giả vờ biết vậy? Thông Thiên Đan và thuốc giải của nó, ngoại trừ
Giáo Chủ ra, trong thiên hạ còn có người thứ hai biết luyện chế? Đầu Hà
Thiên Hựu đầy dấu chấm hỏi.
Cuối cùng, một viên đan dược xuất hiện trong tay Lăng Thành, đã luyện thành! “Ăn nó đi.” Lăng Thành nhét đan dược vào miệng của hắn. Mặt ngoài tỏ ra hờ hững, kỳ thực trong lòng Lăng Thành cũng có chút thấp thỏm. Lỡ như
không có hiệu quả, tên Hà Thiên Hựu này chết, đệ tử Thông Thiên Giáo ở
bên ngoài nhất định sẽ cho rằng mình giết hắn, đến lúc đó chắc chắn dữ
nhiều lành ít.
Có điều sự thật chứng minh, Lăng Thành lo lắng dư thừa rồi. Không đến 5
phút, sắc mặt trắng bệch của Hà Thiên Hựu hiện lên một chút hồng hào,
thân thể cũng dần dần ngừng run rẩy. Trong lòng Lăng Thành thở phào,
xem ra quyển “Vô Cực Đan Thuật” này thật đúng là sách quý! Bây giờ hắn
đã luyện chế được hai loại đan dược. Một cái là Thần Tiên Đan, một cái
là thuốc giải của Thông Thiên Đan. Đều thành công!
“Cảm ơn, cảm ơn...” Giờ phút này, Hà Thiên Hựu cuối cùng lảo đảo đứng lên.
Kết quả một màn kế tiếp khiến Lăng Thành ngây người. Chỉ thấy Hà Thiên
Hựu bịch một tiếng quỳ xuống, than thở khóc lóc: “Lăng Thành… Không
đúng, anh Thành, làm phiền anh mau cứu những huynh đệ kia của tôi với.
Bọn họ đều đã ăn Thông Thiên Đan, chỉ là chậm hơn tôi một ngày, nếu như
không có thuốc giải, bọn họ cũng sẽ chết. Tôi van xin anh, tôi van xin
anh...”
Cộp, cộp, cộp, Hà Thiên Hựu dập đầu ba cái. Lăng Thành cúi đầu nhìn hắn, hít sâu một hơi. Nói thật, hắn chẳng có ấn tượng tốt gì với Thông Thiên
Giáo. Dù sao người khác đều nói Thông Thiên Giáo làm việc ác không
ngừng, trên giang hồ người người muốn đánh. Thế nhưng bây giờ nhìn thấy
Hà Thiên Hựu không ngừng dập đầu, Lăng Thành thở dài một hơi. Mặc kệ
Thông Thiên Giáo tốt hay xấu, trước tiên nói về tên Hà Thiên Hựu này,
cậu ta tuyệt đối là một hán tử thẳng thắn cương nghị. Hắn thân là đường
chủ một phân đường của Thông Thiên Giáo, vậy mà vì huynh đệ của mình
mà quỳ xuống dập đầu với người khác! Có tình có nghĩa!
Lăng Thành nhẹ gật đầu: “Đường chủ Hà, cậu suy nghĩ cho huynh đệ như thế,
làm cho người khác bội phục, chỉ là… Luyện chế thuốc giải của Thông
Thiên Đan cần một thứ nguyên liệu rất quan trọng, chính là Hoa Song Sắc tôi vừa cầm trên tay…”
Mặt mũi Hà Thiên Hựu tràn đầy hưng phấn: “Anh Thành! Loại thực vật kia kỳ
thực cũng không khó tìm, tôi biết một nơi có rất nhiều Hoa Song Sắc, có
điều hoàn cảnh có chút nguy hiểm, nơi đó có rất nhiều mãnh thú. Có điều, tôi có thể bảo các huynh đệ đi lấy được, hoặc là tôi trực tiếp mang anh Thành đi hái cũng được!”
Trong lòng Lăng Thành vui mừng. Phải biết rằng, Hoa Song Sắc là nguyên liệu
thiết yếu của rất nhiều đan dược! Nếu như có thể lấy được số lượng lớn
Hoa Song Sắc, chính hắn sẽ có thể luyện chế ra rất nhiều đan dược khác
nữa. Cái này đối với Lăng Thành mà nói có ý nghĩa vô cùng to lớn.
“Bây giờ tôi sẽ để các huynh đệ đi hái Hoa Song Sắc!” Hà Thiên Hựu hào hứng
nói, quay người đang muốn rời khỏi. Kết quả vừa đi được hai bước, hắn
xoay người lại, quay về phía Lăng Thành cúi mình: “Anh Thành, hôm nay
vốn là tôi muốn tìm anh gây phiền phức. Nhưng anh lại cứu tôi một mạng.
Nhân nghĩa như thế khiến Hà Thiên Hựu tôi đây khâm phục! Tôi quyết định, từ hôm nay trở đi sẽ đi theo anh Thành, anh Thành sai đâu tôi đánh đó!”
Nói tới khúc cuối, trong ánh mắt Hà Thiên Hựu để lộ ra vài phần khẩn thiết: “Anh Thành, hay là anh làm đường chủ của phân đường chúng tôi đi! Tôi
nhượng lại chức vị này cho anh!” Gì? Gia nhập vào Thông Thiên Giáo làm
đường chủ? Lăng Thành sửng sốt một chút, theo bản năng kháng cự.
Quên đi. Cái Thông Thiên Giáo này người người kêu đánh, mình không thể rơi
vào hang cọp như thế được. Có điều cần mượn cớ từ chối… Lăng Thành cười khổ nói: “Đường chủ Hà đừng nói đùa, thân phận đường chủ của cậu còn có thể tùy tiện nhượng lại? Không phải là do Giáo Chủ bổ nhiệm sao?”
Hà Thiên Hựu lắc đầu: “Anh Thành không biết đó thôi, bên trong Thông Thiên Giáo chúng tôi, chỉ có Âm Dương nhị sứ và tứ đại Pháp Vương là do Giáo
Chủ tự mình bổ nhiệm. Mà đường chủ thì chỉ cần các huynh đệ trong đường
khẩu đồng ý là được, như vậy có thể tự động chọn ra đường chủ, chỉ cần
báo một tiếng lên phía trên cho Pháp Vương biết là được rồi. Đường khẩu ở thành phố Đại Phong chúng tôi nằm dưới sự cai quản của Bạch Hổ Pháp
Vương, chỉ cần anh Thành đồng ý, lát nữa tôi sẽ quay về bẩm báo với Bạch Hổ Pháp Vương, không biết ý của anh Thành như thế nào?”
“Cái này...” Trên mặt Hà Thiên Hựu thoáng hiện lên sự thất vọng: “Xem ra
trong lòng anh Thành, chúng tôi chính là tà ma ngoại đạo, anh Thành
khinh thường làm bạn với chúng tôi cũng là chuyện đương nhiên.” Lăng
Thành nhanh chóng hất tay: “Không không, đường chủ Hà hiểu nhầm rồi, tôi không có ý xem thường mấy người.”
Ngay lập tức, Lăng Thành cắn răng: “Được, tôi đồng ý với cậu.” Thật… thật sự là không có cách nào từ chối được. Một đám hán tử có tình có nghĩa!
Không có cách nào từ chối được! “Quá tốt rồi!” Hà Thiên Hựu cực kỳ vui
sướng, ngay lập tức quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ Hà Thiên Hựu bái kiến
đường chủ.” “Mau dậy đi...” Lăng Thành đỡ hắn dậy. Mẹ nó, cái này là cái gì với cái gì vậy, trời xui đất khiến thế nào mà hắn lại trở thành
đường chủ rồi?
Mà Hà Thiên Hựu ở bên cạnh lại hưng phấn không chịu được: “Anh Thành, vậy trước tiên tôi mang theo các huynh đệ đi hái Hoa Song Sắc đã nhé!”
Vừa nói xong, hắn bèn mang theo một đám huynh đệ, kích động rời đi.
Trong phòng khách, ba cô gái bị trói gô lại, nhìn thấy đám người kia rời đi,
nhao nhao thở dài một hơi. Các cô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng
không biết vừa rồi Hà Thiên Hựu với Lăng Thành ở trong phòng ngủ đã nói
những gì. Lúc này Lăng Thành cười híp mắt đi đến phòng khách, chuẩn bị
cởi trói cho mấy cô gái.
Nói thật, định lực của hắn quá mạnh mẽ.
Nhìn thấy ba cô gái xinh đẹp tuyệt vời như vậy mà lại không làm gì cả.
Mấy cô gái kia đang bị trói lại đó! Đi đến bên cạnh các cô, mùi hương
thoang thoảng từ trên người ba cô gái truyền đến. Tiêu Diệu Vân mặc váy
dài, vô cùng dịu dàng. Mà Giai Kỳ mặc quần jean bó sát người, nóng bỏng
gợi cảm. Uyển Đình mặc váy ngắn, lộ ra một đôi chân trắng nõn mê người,
vừa rồi mấy tên đệ tử Thông Thiên Giáo kia nhìn các cô cũng đều không
nhịn được.