Gì?! Trông thấy bảng danh sách, trong nháy mắt tất cả mọi người trong lớp
đều ngẩn ra, thậm chí có mấy cô gái còn nhịn không được mà kêu lên kinh
ngạc. 500 triệu đó. Cái tên con rể ở rể này vậy mà quyên góp nhiều như
vậy? Sao hắn lại có nhiều tiền như vậy?
Kỷ Vân không rõ tình huống, nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc không ngừng vang lên, bèn cau mày đứng lên, hỏi: “Mọi người sao vậy? Sao ai cũng hốt
hoảng thế?” Quyên tiền mà thôi, đâu đến nỗi kích động như vậy chứ?
Một cô gái nhìn Lăng Thành một cái, mở miệng nói: “Cô giáo... Cô xem web
quyên tiền một chút đi.” Kỷ Vân theo bản năng mở điện thoại di động lên, liếc mắt nhìn, thân thể lập tức run lên.
Cái gì? Lăng Thành... Góp 500 triệu?! Đứng đầu bảng danh sách toàn bộ học
viện? Kỷ Vân có chút ngơ ngác, nhìn Lăng Thành bằng ánh mắt không thể
tin nổi.
Cùng lúc đó, Nạp Lan Hân Nhiên cũng không nhịn được mà nhìn Lăng Thành một
cái, đôi mắt xinh đẹp hơi động. Có thể ngay lập tức quyên 500 triệu
thì hắn làm sao có thể trộm điện thoại được. Chẳng lẽ mấy lời hắn vừa
nói đều là thật?
Mà trong lúc mọi người đang khiếp sợ, vẻ mặt của hai chị em Đường Hân và
Đường Tuyết lại càng thêm đặc sắc, không nói ra được lời nào! Cái tên
Lăng Thành này vậy mà có thể quyên nhiều tiền như vậy. Làm sao có
thể chứ?! Nhưng mà sự thật đặt ngay trước mắt khiến cho người ta không
thể không tin!
Lúc này Lăng Thành chậm rãi đi qua, âm thanh truyền khắp toàn bộ phòng học: “Doãn Chính, cậu cảm thấy tôi nghèo đến mức đi trộm điện thoại, vậy cậu giúp tôi tính một chút, 500 triệu mà tôi quyên góp này thì cần trộm
bao nhiêu chiếc điện thoại?”
Yên lặng! Toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ. Mặt Doãn Chính đỏ lên, trong
lúc nhất thời nói không ra lời, trong lòng rất không phục. Có điều tên
này sao lại có nhiều tiền như vậy! Doãn Chính tỉ mỉ nghĩ lại, bèn vỗ
trán một cái. Biết rồi! Tên này là con rể ở rể, đây nhất định là tiền
của vợ hắn!
Doãn Chính cắn răng một cái, cầm điện thoại di động lên lại góp 500 triệu.
“Đờ mờ, anh Chính lại góp 500 triệu!” Có người lấy lại tinh thần, nhìn
thấy bảng danh sách lại đổi mới, nhịn không được kêu lên một tiếng.
Lúc này cái tên đứng thứ nhất trên bảng danh sách đã đổi thành Doãn Chính,
số tiền quyên góp cũng biến thành 700 triệu. Mọi người đều hoảng hốt
kinh ngạc. Ánh mắt của không ít nữ sinh nhìn Doãn Chính đều lộ ra sự
ngưỡng mộ. Nói cho cùng thì vẫn là anh Chính hào phóng!
Doãn Chính cầm điện thoại di động, lặc lư trước mặt Lăng Thành, cười lạnh
mỉa mai nói: “Lăng Thành, đừng có mà giả vờ giả vịt trước mặt tôi, đừng
cho là tôi không biết số tiền anh quyên góp kia là tiền của vợ anh nhé.
Chỉ vì giữ lại chút xíu lòng tự trọng mà làm vậy, không sợ về nhà bị vợ
anh mắng à? Anh không giống với chúng tôi, tiền của tôi là ba tôi cho,
tôi xài như thế nào đều được, anh thì sao? Một tên vô dụng phải dựa hơi
vợ lại còn giả vờ trước mặt tôi, đúng là buồn cười chết đi được.”
Nghe nói như thế, không ít người cũng kịp phản ứng lại. Đúng vậy, Lăng
Thành đi ở rể thì làm sao có thể có tiền được. Nhất định là vụng trộm
dùng tiền của vợ hắn.
Doãn Chính mặt ngoài đùa cợt, trong lòng lại đau muốn chết. Góp mất 700
triệu sao không đau lòng cho được! Nhưng lúc này cả lớp đều đang nhìn
hắn, sĩ diện tuyệt đối không thể vứt bỏ được!
Lăng Thành không để ý ánh mắt xung quanh, cười híp mắt nhìn Doãn Chính: “Nếu đã như vậy, vậy chúng ta bèn liều một phen đi.” Lời nói vừa dứt, Lăng
Thành cầm điện thoại di động lên, lại quyên tiền lần nữa.
1 tỉ?! Lăng Thành lại góp thêm 1 tỉ! Trong chớp mắt, tất cả mọi người đều câm nín nói không ra lời, từng người há to mồm đến mức nhét vừa quả
trứng gà. Doãn Chính cũng đơ người, trán đổ mồ hôi rào rào, trong lòng
lại vừa sợ vừa giận. Tên Lăng Thành này sẽ không quẹt trộm hết tiền của
vợ hắn chứ? Lại góp thêm 1 tỉ?! Làm sao bây giờ? Bây giờ trên người hắn
cũng chỉ còn lại 1 tỉ 8!
Mẹ kiếp, không thể sợ hãi được! Doãn Chính lạnh lùng nhìn Lăng Thành một
cái, âm thầm cắn răng, cũng góp thêm 1 tỉ. Lúc Doãn Chính nhấn vào nút
xác nhận chuyển tiền, cả trái tim hắn đều run rẩy. Đờ mờ, hôm nay xem
như lỗ lớn, góp nhiều như vậy. Hắn cũng không tin cái tên con rể ở rể
này còn có thể góp tiếp.
“Anh Chính lại quay về vị trí đứng đầu bảng danh sách, số tiền quyên góp lên đến 1 tỉ 7 rồi, thật là hào phóng mà.” Nhiều tiếng hô kinh ngạc truyền
đến, không ít nữ sinh hai mắt tỏa ra ánh sáng ngưỡng mộ, chân cũng mềm
nhũn. Góp gần 2 tỉ mà mắt cũng không chớp lấy một cái, sự quyết đoán này không phải là thứ mà con em nhà giàu bình thường có thể có được.
Trong lúc nhất thời, hình tượng của Doãn Chính trong lòng không ít người lại
được nâng lên. Nhưng mà, cũng có người phát giác được một ít chi tiết
nhỏ. Ví dụ như Nạp Lan Hân Nhiên. Cô vẫn luôn chú ý Lăng Thành.
Cô có thể thấy rõ ràng, mỗi lần Doãn Chính quyên thêm tiền tay đều run
lên. Trái lại Lăng Thành lại luôn giữ được thái độ bình tĩnh như thường. Quyên góp hơn 1 tỉ nhưng bộ dáng lại một chút cũng không đau lòng mà
ngược lại còn tỏ ra nhẹ nhõm. So sánh cả hai người, cô nhịn không được
mà cảm thấy hứng thú với Lăng Thành.
Lúc này Lăng Thành nhịn không được mà bật cười, chậm rãi nói: “Doãn Chính,
trên người cậu có phải là sắp hết tiền hay không vậy?” Tên này tối hôm
qua ăn cơm ở Đông Lâu Lạc Hải cũng suýt chút nữa không trả nổi hóa đơn.
Bây giờ đã góp 1 tỉ 7 rồi, số dư trong tài khoản chắc chẳng còn lại
bao nhiêu.
Vừa nghĩ, Lăng Thành cầm điện thoại di động lên, quyên tiền lần nữa! Oa!
Lần này, toàn bộ phòng học hoàn toàn im lặng, chỉ có thể nghe được âm
thanh đám người kia hít khí lạnh. Doãn Chính không chịu được mà nuốt
nước miếng, nhanh chóng xem xét bảng danh sách, lập tức cả người đơ
cứng.
2 tỉ. Lăng Thành lại góp thêm 2 tỉ, lúc này số tiền mà hắn quyên góp đã
là 3 tỉ rưỡi. Tất cả mọi người ở đó đều ngơ ngác nhìn Lăng Thành, thật
lâu sau cũng không nói được ra lời! 3 tỉ rưỡi! Xếp thứ nhất bảng danh
sách!
Thấy vẻ mặt của mọi người xung quanh, Lăng Thành nhẹ nhàng nở nụ cười, sau
đó nhìn Doãn Chính, thản nhiên nói: “Doãn Chính, nếu cậu có tiền, chúng
ta có thể tiếp tục chơi. Dù sao thì số tiền kia cũng sẽ được chuyển cho
khu vực gặp thiên tai, bao nhiêu tiền tôi cũng chơi với cậu được.”
Âm thanh không lớn nhưng mà cả lớp lại nghe được rõ ràng! Trong lúc nhất
thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người Doãn Chính.
“Tôi...” Doãn Chính nghẹn đến mức đỏ bừng mặt, lắp ba lắp bắp nói được
một chữ, sau đó không nói ra lời nữa.
Tối hôm qua hắn đã đòi ba hắn 3 tỉ. Lúc đó đã bị mắng cho xối xả rồi. Hôm
nay bởi vì quyên tiền, nếu như lại gọi về nhà đòi tiền thì chỉ sợ ba hắn sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn mất! Hơn nữa hắn đã góp 1 tỉ 7
rồi, đây chính là nửa năm tiền tiêu vặt của hắn đó. Lúc này Doãn Chính
vừa uất ức lại vừa đau lòng.
Đúng lúc này, Lăng Thành cười tủm tỉm chậm rãi đi tới, đến trước mặt Doãn
Chính, từng câu từng chữ nói: “Bây giờ tôi lại muốn hỏi một chút, nguyên nhân tôi trộm điện thoại là gì? Tôi không có nhiều tiền, nhưng mà vẫn
có tiền hơn cậu. Mặt khác, cậu vu hãm tôi trộm điện thoại, việc này tôi
cũng không muốn so đo với cậu, nhưng mà cậu đấm tôi hai cái thì tôi phải trả lại.”
“Anh...” Doãn Chính ngơ ngác nhìn hắn. Bốp! Bốp! Lời còn chưa dứt, Lăng Thành
bỗng nhiên vung tay lên đấm vào trên mặt của Doãn Chính! Doãn Chính gào
lênmột tiếng, cả người bị đấm bay xa hơn mười mét, nặng nề rơi xuống bục giảng!
Im lặng! Phòng học lớn như vậy mà lúc này lại lặng ngắt như tờ! “Lăng
Thành!” Đúng lúc này, Kỷ Vân nhịn không được khẽ quát một tiếng, tức
giận nói: “Sao cậu có thể động thủ đánh bạn vậy hả?”
Lăng Thành quyên góp nhiều tiền như vậy quả thật làm cho cô có chút thay đổi cái nhìn về hắn. Nhưng ra tay đánh người thì không đúng. Như thể là
không để chủ nhiệm lớp là cô vào mắt vậy.
Lăng Thành tỏ vẻ sao cũng được, nhún vai cười nói: “Cô giáo, vừa rồi cô cũng thấy đó, là hắn đánh tôi hai cái trước. Tất cả mọi người đều thấy được. Chỉ cho phép hắn đánh tôi, lại không cho tôi đánh hắn? Cô giáo không
thể bất công như thế được.”
“Cậu!” Kỷ Vân vô cùng tức giận, nhưng lại không có cách nào phản bác được.
Không sai, vừa rồi Doãn Chính quả thực đánh hắn hai cái. Nhưng mà hai cú đấm đó không nhẹ cũng không nặng. Thế mà hai cú đấm của Lăng Thành lại
đấm bay người ta!
Kỷ Vân nén giận, nhìn Lăng Thành nói: “Cậu đi theo tôi ra ngoài.” Bất kể
như thế nào cô cũng phải gìn giữ uy nghiêm của chủ nhiệm lớp. Lăng Thành cười cười, đi theo Kỷ Vân ra bên ngoài cửa phòng học.
“Lăng Thành, tôi cảnh cáo cậu, sau này không cho phép ở trong học
viện ra tay đánh người, nghe chưa?” Kỷ Vân lạnh lùng mở miệng nói, ngữ
khí không cho phép hắn phản bác .Lăng Thành gật gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì, nói: “Cô giáo, cô cũng thấy đấy, tôi là người bị hại mà.
Bọn họ vu hãm tôi. Mặt khác, hôm nay thực lực của cô có phải là giảm
xuống hai bậc hay không?”
Vừa rồi thời điểm Kỷ Vân bước vào phòng
học, Lăng Thành đã bí mật quan sát một chút. Giống với những gì viết
trong “Vô Cực Đan Thuật”, khí tức trên người Kỷ Vân đã không còn mạnh
như trước nữa.
Cái gì? Kỷ Vân run lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lăng Thành, môi đỏ hơi hơi mở ra: “Cậu... Làm sao cậu biết?”