“Phu nhân, quyển “Quỷ Thủ” này rất lợi hại có phải không?!” Lăng Thành hưng
phấn hỏi. Tần Dung Âm cười híp mắt nói: “Nói đúng ra, quyển sách này hẳn là một bản hồi ký.” Sao? Hồi ký? Vẻ mặt của Lăng Thành cứng ngắc, cả
người có chút ngơ ngác. Nói đùa cái gì vậy, một bản hồi ký thì giúp hắn
trộm kinh thư kiểu gì?
Đúng lúc này, Tần Dung Âm nhẹ nhàng nói: “Tám trăm năm trước, trong những
năm Huy Tông của thời kỳ Bắc Tống, Thông Thiên Giáo chúng tôicó một đệ
tử, được xưng là Thiên Hạ Đệ Nhất Thần Trộm. Hắn có thiên phú dị bẩm, từ nhỏ đã luyện được một đôi tay vô cùng khéo léo được mệnh danh là Quỷ
Thủ, mặc kệ đối phương là người nào, chỉ cần hắn muốn thì có thể thần
không biết quỷ không hay mà lấy đi vật mình muốn từ trên người đối
phương.”
Nghe đến đây, Lăng Thành đã hiểu. Hóa ra chính là bút ký của một tên trộm,
có điều nghe ý Tần Dung Âm thì tên trộm này rất lợi hại. Nếu không phải
vậy thì sao có thể trở thành Thần Trộm được chứ.
“Sau đó thì sao?” Lăng Thành nổi lên hứng thú, không nhịn được hỏi. Tần Dung Âm rót một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Chỉ cần là đồ vật bị
Thần Trộm để mắt tới thì không có thứ gì mà hắn không lấy được. Trong
những năm Huy Tông đó, trong hoàng cung có một vụ án mất trộm rất nổi
tiếng, trong vòng một đêm, tất cả vàng bạc châu báu trong hậu cung của
Tần Phi đều bị trộm, đó chính là kiệt tác của vị Thần Trộm này.”
Ồ! Như vậy thì trâu bò quá rồi! Vẻ mặt của Lăng Thành có hơi ngẩn ngơ,
trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Hồi Lăng Thành còn nhỏ, trong lúc học
giám bảo hắn rất ưa thích nghiên cứu lịch sử, cho nên hắn ít nhiều cũng
có chút hiểu biết về vụ trộm hoàng cung trong năm Huy Tông. Trong lịch
sử quả thật là có việc này.
Phải biết rằng, hoàng cung thời cổ đại có không ít cao thủ đại nội, cao thủ
nhiều như mây tới lui tự nhiên trong hoàng cung, có thể không bị mấy cao thủ đại nội này phát hiện thì quả thật là lợi hại.
Tần Dung Âm tiếp tục nói: “Sau này bởi vì gây án quá nhiều, vị Thần Trộm
này bị một vị Thần Bổ để mắt tới. Hai người giằng co nhiều năm, Thần Bổ
vẫn không bắt được hắn, mà vị tiền bối Quỷ Thủ này cũng do cơ duyên tình cờ mà yêu đương với con gái của vị Thần Bổ kia.”
“Nhưng mà Thần Trộm của chúng tôilại không biết thân phận của cô gái, sau này, Thần Trộm muốn tới một hộ phú thương trộm một món bảo bối. Thần Bổ
trước đó đã nhận được tin tình báo, vì vậy âm thầm mai phục xung quanh,
Thần Trộm vì xông ra khỏi vòng vây mà lỡ tay đánh chết Thần Bổ.”
“Sau này khi Thần Trộm đi tìm cô gái kia thì mới biết được cô gái mà hắn yêu sâu đậm lại chính là con gái của Thần Bổ, hắn đã tự tay đánh chết ba
vợ. Cô gái kia cũng biết được chân tướng, cực kỳ đau lòng. Bởi vì yêu
Thần Trộm tha thiết, cô gái kia không báo thù được, chưa đến 2 năm đã vì buồn bực sầu khổ mà chết .”
“Mất đi người yêu, Thần Trộm mất hét ý chí, thề sau này sẽ không đi ăn trộm
nữa, nhưng hắn lại không đành lòng để cho tuyệt kỹ của mình bị thất
truyền, cho nên bèn viết lại tất cả kinh nghiệm và vốn kiến thức tích
lũy được của mình.”
“Quyển “Quỷ Thủ” này vẫn luôn bị các đời Giáo Chủ cất giữ, một năm trước, Giáo Chủ sợ tôi ở trên đảo nhàm chán, bèn đưa quyển sách này cho tôi.” Nói
đến đây, Tần Dung Âm cười khanh khách nói: “Bây giờ tôi đưa nó cho cậu,
hi vọng nó có thể giúp cậu đôi chút, còn về phần có thể học được cái
tinh túy của Quỷ Thủ tiền bối hay không thì còn phải xem cơ duyên của
cậu như thế nào.”
“Đa tạ phu nhân!” Lăng Thành theo bản năng đáp lại một câu, nhưng trong
lòng hắn thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh lại. Hóa ra vị Quỷ Thủ
tiền bối sáng tác ra quyển sách này lại có một đoạn tình duyên bi thảm
như vậy. Thật là khiến cho người ta xúc động!
“Được, quyển sách này tặng cho cậu, cậu trở về nhất định phải ngẫm nghĩ cho
thật kỹ. Cậu đi đi.” Lúc này, Tần Dung Âm mở miệng nói. Mà khi nói lời
này, trong lòng Tần Dung Âm lại run lên. Nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm
qua, trên mặt cô hiện lên vẻ xấu hổ.
Lăng Thành gật gật đầu đáp ứng. Mười mấy phút, Tần Dung Âm sắp xếp một chiếc thuyền đưa Lăng Thành quay về thành phố Đại Phong.
Ha ha… Cuối cùng cũng có thể rời đi. mẹ kiếp, thực sự là không dễ dàng gì. Lăng Thành thản nhiên nằm ở boong thuyền, gió biển thổi tới, tâm tình
hắn vô cùng thoải mái và vui vẻ. Nói thật, hoàn cảnh trên Thông Thiên
Đảo rất tốt, cảnh sắc đẹp mê li. Nhưng cuối cùng vẫn khiến cho Lăng
Thành có một loại cảm giác bị nhốt trong tù.
Có điều, lần này tới Thông Thiên Đảo có thể nói là thu hoạch tương đối
khá. Không chỉ hái được rất nhiều linh thảo quý hiếm, hơn nữa còn được
hưởng thụ sự mềm mại của Giáo Chủ Phu Nhân.
Nghĩ đến đây, cả người Lăng Thành sảng khoái không chịu được. Đúng rồi! Thần Tiên Đan! Dưới sự hưng phấn, nghĩ đến việc đã trở thành Võ Sư tầng năm, Lăng Thành bèn không kịp chờ đợi, từ trên người lấy ra một viên Thần
Tiên Đan.
Ực. Không do dự chút nào, Lăng Thành trực tiếp nhét đan dược vào miệng, sau đó trong lòng đầy kích động, ngồi xếp bằng xuống, yên tĩnh chờ đợi.
Ông! Nửa tiếng sau, vùng đan điền bên trong cơ thể có một luồng khí tức
cường đại phun trào, Lăng Thành mở hai mắt ra, từ hai mắt bắn ra hai
luồng sáng kinh người.
Ha ha, thành công rồi! Võ Tướng tầng một! Lăng Thành cảm thấy toàn thân
ngập tràn sức mạnh, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to.
...
Tại Bệnh Viện Đệ Nhất thành phố Đại Phong.
Lăng Thành bắt một chiếc xe taxi tới bệnh viện, vừa xuống xe bèn trực tiếp
chạy về hướng sảnh lớn bệnh viện. Khi vừa mới lên bờ, Lăng Thành gọi cho Tôn Đại Thánh mười mấy cuộc điện thoại, kết quả vẫn luôn không có người bắt máy. Thời điểm hắn gọi một cuộc cuối cùng, là Lý Nam nhận điện
thoại.
Lúc đó cuống họng Lý Nam đã khóc đến mức khàn đi. Biết được Tôn Đại Thánh
bị chém mấy chục nhát, Lăng Thành trong nháy mắt lửa giận ngút trời!
Đi đến phòng bệnh của bệnh viện, chỉ thấy toàn thân Tôn Đại Thánh quấn đầy băng vải, lúc này vẫn còn có máu tươi không ngừng chảy ra, toàn thân bị trói giống như xác ướp, chỉ lộ ra hai con mắt.
“Đại Thánh.” Thấy cảnh này, hai mắt Lăng Thành đỏ bừng! “Đại Thánh, tôi có
lỗi với cậu, tôi tới chậm rồi, tới chậm mất rồi...” Lăng Thành vô cùng
áy náy, nước mắt không ngừng rơi xuống, lòng đau như đao cắt.
Lúc này Tôn Đại Thánh đã tỉnh lại. Bác sĩ nói, tính mạng của hắn đã giữ
được, nhưng mà sẽ phải dựa vào xe lăn để sống nốt phần đời còn lại.
“Thành Tử, tôi cũng chưa chết, cậu khóc lóc cái gì hả?” Tôn Đại Thánh
nháy mắt, suy yếu mở miệng nói. “Ai cmn khóc chứ! Cậu tốt nhất là dưỡng
thương cho tốt đi.”
Lăng Thành lau đi nước mắt nơi khóe mắt, đứng lên cười mắng. Sau đó quay
người hướng về phía Lý Nam hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ai làm hại Đại Thánh?” Lý Nam dẫn Lăng Thành đến hành lang, nói: “Đêm qua, tôi và Đại Thánh nhìn thấy vợ anh hẹn hò cùng một người đàn ông khác, kết
quả là người đàn ông kia chuốc thuốc cho vợ anh, sau đó thì bị Đại Thánh ngăn lại..”
Cái gì? Nghe Lý Nam kể xong, cả người Lăng Thành ngẩn ngơ tại chỗ, dưới sự
phẫn nộ bừng bừng, toàn thân trên dưới đều không nhịn được mà phát run.
Đại Thánh bởi vì Giai Kỳ mới bị chém thành cái dạng này!
Không phải cô ấy đang ở nhà ngoan ngoãn livestream hay sao? Sao lại ở cùng
người đàn ông khác? Trong nháy mắt, trong lòng Lăng Thành ngoại trừ phẫn nộ thì chỉ còn sự áy náy sâu sắc.
Phù! Lăng Thành thở sâu, lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Giai Kỳ. Rất
nhanh sau đó, điện thoại được nối thông. Đầu dây bên kia cực kỳ ồn ào,
Giai Kỳ hẳn là đang đi dạo phố.
Chỉ một thoáng, lửa giận trong lòng Lăng Thành lại nổi lên, ngùn ngụt như
đổ dầu vào lửa. “Cô đang ở chỗ nào vậy?” Lăng Thành cố nén lửa giận hỏi. “Trên đường chứ ở đâu.” Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Gọi cho tôi làm gì?”
Lần trước cô và mẹ đến bệnh viện thăm ba của Lăng Thành, kết quả lại bị
Lăng Thành đuổi ra ngoài, đến bây giờ cô vẫn còn giận đây.
Lăng Thành cười lạnh một tiếng: “Dạo phố? Đi cùng ai?” Ngữ khí của Lăng
Thành khiến cho trong lòng Giai Kỳ rất khó chịu, tức giận đáp lại: “Anh
quan tâm tôi đi cùng ai làm gì? Chuyện đầu tiên anh làm sau khi ra tù là tới quấy rối tôi?”
“Tôi hỏi cô, đêm qua xảy ra chuyện gì?” Lửa giận trong lòng Lăng Thành càng
ngày càng lớn, lớn tiếng hỏi: “Cô có biết là chỉ vì cô mà Đại Thánh bây
giờ còn đang nằm trong bệnh viện, cũng bởi vì cô mà hắn suýt chút nữa đã mất mạng không hả! Nửa đời sau của hắn đều phải sống trên xe lăn kia
kìa, cô có biết hay không hả!” Một câu cuối cùng kia Lăng Thành gần như
là hét lên.
“Lăng Thành, anh gào lên với tôi làm gì hả?” Đầu dây bên này, gương mặt xinh
đẹp của Giai Kỳ đỏ bừng, trong lòng cũng giận dữ nói: “Vốn là tôi tới để gặp mặt fan hâm mộ, Tôn Đại Thánh cứ nhất định phải xen vào việc của
người khác, còn chủ động trêu chọc người ta, bị đánh thì trách được ai?”
Xen vào việc của người khác? Ha ha... Lăng Thành giận quá bật cười: “Hay
cho một câu lo chuyện bao đồng, Giai Kỳ, lời này mà cô cũng nói ra được, cô nói cho tôi nghe, fan hâm mộ kia của cô tên là gì?”
“Hắn tên là Đoạn Vũ, đẹp trai có tiền lại có phong độ, mỗi ngày đều vung quà cho tôi, Lăng Thành, anh không cần gọi điện thoại cho tôi nữa.” Giai Kỳ hét lớn.
Lúc này tâm trạng Giai Kỳ đã hỏng bét. Lăng Thành tức giận đến mức
toàn thân phát run, âm thanh vô cùng lạnh lùng nói: “Tôi nói cho cô
biết, Giai Kỳ, nếu như lần này Tôn Đại Thánh thật sự tàn phế, cả đời này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cô.”
Tít. Nói xong, Lăng Thành trực tiếp cúp điện thoại, hai mắt đỏ ngầu, toàn thân trên dưới tràn ngập sát khí.
Ở đầu dây bên kia, Giai Kỳ bị Lăng Thành cúp điện thoại trước, tức giận
đến mức chân tay run rẩy, sắc mặt đỏ lên. Cái tên Lăng Thành này thật là vô lý vô cớ!