Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 282: Công lao rất lớn


trướctiếp

Lúc này người áo đen đang vô cùng tập trung nhìn chằm chằm góc đường trước mặt, không để ý tới Diệp Viễn xuất hiện.

Diệp Viễn đứng sau lưng người áo đen một lúc lâu, nhưng người áo đen vẫn không hề phát hiện ra được.

Bất đắc dĩ, Diệp Viễn đành phải giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai người áo đen kia.

Người áo đen lập tức sợ đến mức mất hồn.

Nhanh chóng đánh một chưởng ra phía sau.

Nhưng khoảnh khắc một chưởng đó tung ra, cơ thể Diệp Viễn nhanh chóng nhảy về phía sau từng bước, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái trốn thoát một chưởng của người áo đen.

“Cậu là ai?”

Người áo đen vô cùng kiêng dè nhìn Diệp Viễn.

Trong lòng đã dấy lên những cơn sóng to gió lớn.

Ông ta là một võ giả cảnh giới Võ Vương, khả năng cảm nhận đã đạt tới mức cực kỳ nhạy.

Thế mà lúc này Diệp Viễn đột ngột xuất hiện ngay sau lưng, ông ta lại hoàn toàn không hề hay biết.

Hơn nữa một chưởng lúc nãy, ông ta đã vận dụng hết sức, nhưng Diệp Viễn lại vô cùng thoải mái trốn thoát.

Điều này giúp ông ta hiểu được, chắc chắn Diệp Viễn là cao thủ.

Đồng thời, ông ta cũng thấy vô cùng khiếp sợ.

Nếu Diệp Viễn trực tiếp đánh lén sau lưng ông ta thì chắc chắn sẽ là thập tử vô sinh.

“Các người tới đây vì đan dược của tôi mà, sao bây giờ còn hỏi ra cái câu ngu xuẩn như vậy?”, Diệp Viễn thản nhiên nói.

Sắc mặt người áo đen đó lập tức biến đổi, tràn ngập nỗi sợ hãi.

“Cậu chính là Diệp Diệt Tiêu?"



Diệp Viễn lạnh lùng thốt lên: “Không sai, nói cho tôi biết ông là ai, tôi có thể tha cho ông một mạng!”

Sau khi xác định Diệp Viễn chính là Diệp Diệt Tiêu, người áo đen lập tức vung tay lên không hề suy nghĩ, trước mắt anh xuất hiện một làn sương trắng.

Diệp Viễn nhướng mày: “Người nước Uy!”

Khi Diệp Viễn đang ngây người thì người áo đen đã mượn làn sương đó để biến mất trong tầm mắt anh.

Hôm nay ông ta tơi đây chỉ với một mục đích, đó là cướp đoạt đan dược trong tay võ giả Hoa Hạ.

Nhưng không thể ngờ được rằng ông ta ẩn nấp tới vậy mà lại không chờ được võ giả Hoa Hạ, lại đụng phải kẻ khủng bố Diệp Tiệt Tiêu này.

Người áo đen biết bản thân không phải là đối thủ của một cao thủ như Diệp Tiệt Tiêu nên lập tức lựa chọn bỏ chạy.

“Đã đến rồi thì ở lại đây đi!”

Khi người áo đen đã nhảy lên không trung, thì sau lưng lại chợt vang lên giọng nói lạnh lẽo của Diệp Viễn.

Sau đó, người áo đen lập tức cảm nhận được một lực hút mạnh không gì có thể sánh được.

Cơ thể ông ta mất khống chế bay ngược trở về.

“Ầm!”

Một tiếng vang thật lớn, lưng người áo đen nện thật mạnh xuống đất.

“Hộc!”

Trực tiếp hộc một ngụm máu tươi lớn.

Một trảo của Diệp Viễn lại khiến một võ giả cấp Võ Vương như ông ta bị thương rất nặng.

“Soạt soạt soạt…”

Giây sau đó, chợt nghe thấy vài âm thanh rất to vang lên.

Những người khác đang ẩn nấp xung quanh đều nhanh chóng chọn cách bỏ chạy.



“Tôi nói rồi, đến cũng đã đến rồi thì hãy ở lại hết đi!”

Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tung một trảo vào giữa hư không, đám người đang bỏ chạy lập tức có cảm giác cơ thể mình như bị bàn tay vô hình nào đó giữ chặt.

Hơn nữa còn mất khống chế bay ngược trở về.

“Rầm rầm rầm…”

Cùng với những âm thanh tiếp đất trầm đục, năm người áo đen đều nện mạnh xuống đất, bản thân bị thương nặng.

“Nước Uy rác rưởi đó biết đầu tư thật đấy, lại cử hẳn sáu Võ Vương!”

Diệp Viễn khinh thường nói một câu rồi gọi điện thoại cho Liễu Hạo Long.

Ngay sau đó, Liễu Hạo Long đã dẫn theo vài cao thủ của Lục Phiến Môn tới.

Nhìn thấy mấy người khí thế hừng hực đang nằm dài dưới đất thì lập tức giật mình.

“Cậu Diệp, mấy người này là ai thế?”

“Bọn họ là người nước Uy, giao cho các người giải quyết đấy!”

Ánh mắt Liễu Hạo Long lập tức sáng ngời, đây chính xác là một công lớn!

Mấy năm nay quan hệ của Hoa Hạ với nước Uy không mấy tốt, đôi bên đều hạn chế võ giả đối phương cực kỳ nghiêm khắc.

Võ giả muốn tiến vào Hoa Hạ thì nhất định phải đến Lục Phiến Môn để lập hồ sơ.

Mà rõ ràng những người này không hề đến Lục Phiến Môn để làm thủ tục.

Chưa được đồng ý đã xâm nhập lãnh thổ Hoa Hạ, có thể xét là xâm lược.

Hơn nữa bọn họ đều là cao thủ, tính chất vụ việc này lại càng nghiêm trọng.

Nếu ông ta giao mấy người này về trụ sở của Lục Phiến Môn, đây chính là một công rất lớn.

trướctiếp