Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 7


trướctiếp

Nghe giải thích xong, cô Lý im lặng hiếm thấy.

Cô ngại ngần nhìn Khương Nghi ngoan ngoãn ngồi trên ghế rồi lại liếc nhìn Arno đang xụ mặt.

Khương Nghi đúng là một đứa trẻ cực kỳ xinh đẹp trong lớp, môi hồng răng trắng, tóc đen mắt đen, ngũ quan thanh tú, rạng ngời dưới nắng hệt như búp bê vậy.

Khương Nghi rơm rớm nước mắt nói xong còn sụt sịt một cái rồi áy náy lí nhí nói mình cũng có lỗi.

Cậu nói mình không nên kén ăn, không nên thấy Arno ăn tạp mà đem ớt chuông cà chua mình ghét và thịt sườn mình ăn không vào cho Arno hết.

Cô Lý dở khóc dở cười, lúc nào Khương Nghi cũng ăn rất chậm, cô cứ tưởng vì sức khỏe cậu yếu nên khi ăn phải nhai kỹ, vì vậy mới ăn chậm.

Ai ngờ vì kén ăn nên mới ăn chậm như thế.

Thảo nào mỗi lần đến nhà ăn, các bạn nhỏ khác đều reo hò nhảy cẫng, chỉ có Khương Nghi ngồi cuối hàng ỉu xìu như gặp kẻ thù.

Cô xoa đầu Khương Nghi, bảo cậu không được kén ăn mà phải ăn nhiều thì mới khỏe được, chóp mũi Khương Nghi đỏ rực, yên lặng gật đầu.

Cuối cùng cô Lý lại dặn Arno không được ăn giùm Khương Nghi nữa, sức khỏe cậu yếu, nếu ăn quá ít sẽ suy dinh dưỡng và dễ bị bệnh.

Nghe xong Arno nghiêm túc gật đầu.

Sau khi biết rõ cớ sự, cô Lý thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích cho các học sinh lớp lá đang bức xúc để chúng yên tâm.

Tống Tử Nghĩa và đám bạn học mím môi, trơ mắt nhìn cậu bạn tóc vàng kia cùng ăn cơm với Khương Nghi rồi cùng dọn khay.

Giờ nghỉ trưa, trong phòng chỉ có tiếng máy điều hoà không khí kêu rù rù.

Khương Nghi ngủ trên giường nhỏ của mình, thò đầu ra thấy Arno thừa dịp cô giáo tuần tra lơ đễnh âm thầm leo lên giường cậu.

Khương Nghi vội vàng trùm chăn kín đầu Arno rồi thì thầm hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Arno không nói lời nào mà nghiêm mặt lấy sandwich mình tự làm ra khỏi túi nhét vào miệng Khương Nghi.

Khương Nghi ngây người.

Arno vừa lẩm bẩm ăn nhiều một chút ăn nhiều một chút vừa ra sức nhét vào miệng Khương Nghi.

Hai phút sau.

Cô giáo tuần tra một tay cầm miếng sandwich bị cắn dở, một tay túm Arno, thủ phạm và tang vật đều có đủ.

Quai hàm Khương Nghi phồng lên, khoác chăn nhỏ trên người sững sờ nhìn Arno bị cô giáo dắt về giường mình, muốn bò sang lại bị cô giáo đè xuống.

Arno bực bội cau mày, vừa lầm bầm sớm muộn gì cũng kêu ông nội mua lại nhà trẻ vừa bị cô giáo ấn đầu xuống không cho bò qua.

Mấy ngày kế tiếp, trưa nào Arno cũng kiên trì bền bỉ leo lên giường Khương Nghi, bị xách về lại bò sang, hễ cô giáo vừa quay lưng đi thì trên giường Khương Nghi lại có thêm một Arno.

Điều làm cô giáo bực nhất là Arno leo lên giường thì thôi đi, đã vậy mỗi ngày hắn còn lấy đồ ăn trong túi ra nhét vào miệng Khương Nghi nữa.

Lén lút giấu bánh quy hay trái cây cắt lát cũng xem như bình thường, cho đến một hôm nào đó, cô giáo móc từ miệng Khương Nghi ra khúc xương còn to hơn mặt cậu.

Chính là loại xương hầm canh thường thấy trong bếp.

Cô giáo không nhịn được nữa đành phải tách giường Khương Nghi và Arno ra xa, một nhóc hướng Nam, một nhóc hướng Bắc.

Bạn học mới chuyển đến là Tống Tử Nghĩa, sau khi biết giường mình đối diện với giường Khương Nghi thì hấp tấp ôm gối chạy sang.

Arno ngồi trên giường mới trừng mắt nhìn tên tóc quăn vội vã chạy đi, nhìn hắn cười toe toét khoe tám cái răng với Khương Nghi.


trướctiếp