Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 19


trướctiếp

Tiếng reo hò văng vẳng trên sân tập vẫn chưa tan đi, tiếng ve kêu râm ran hòa vào làn gió oi bức.

Trên con đường cỏ mọc xanh rì dẫn đến sân tập, một thiếu niên mặc đồng phục xanh trắng đang đứng trước máy bán nước tự động.

Cậu khom lưng lấy chai nước suối ở ngăn dưới để lộ phần gáy trắng nõn, tóc đen mềm mại lòa xòa phía trên càng làm nổi bật vẻ thanh mảnh trắng trẻo.

Khương Nghi cầm chai nước đứng dậy, chỉ tích tắc sau đã bị một bàn tay nóng rực dễ dàng chụp gáy, sau khi vuốt nhẹ mấy cái thì cả người đều bị ôm đi.

Người kia cao lớn hơn cậu rất nhiều, hình như mới vận động mạnh nên nhiệt độ cơ thể rất cao, cổ tay đeo băng bảo vệ thỉnh thoảng cọ xát vào gáy cậu hơi nhột.

Khương Nghi bị ôm tới tận toilet.

Cửa phòng vệ sinh đóng rầm một tiếng, chiếc khăn trắng tinh trên đầu Khương Nghi bị kéo xuống.

Khương Nghi mở to mắt nhìn nam sinh kiêu ngạo lạnh lùng trước mặt, mái tóc màu vàng óng hơi ẩm ướt, đôi mắt màu xanh nhạt nhìn xuống cậu từ trên cao, môi mỏng mím chặt lộ ra vẻ âm trầm.

Hắn bóp gáy Khương Nghi rồi nhìn cậu chằm chằm: "Sao không đến xem tớ đấu bóng?"

Khương Nghi suy nghĩ giây lát, vừa định mở miệng thì nghe Lục Lê lạnh lùng nói: "Đừng bảo tớ vì cậu bận mua nước nên bỏ lỡ cả trận đấu đấy nhé."

Khương Nghi: "......"

Cậu xoa mũi thành thật nói khẽ: "Quên mất."

Lục Lê cười lạnh một tiếng rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao không thấy cậu quên giải đề hả?"

Ngày nào cũng giải đống đề vớ vẩn kia, giải đến nỗi ngay cả hắn thi đấu cũng quên béng.

Khương Nghi chớp mắt hỏi: "Đấu thắng không?"

Lục Lê hờ hững đáp: "Thua rồi."

Khương Nghi giật mình mở to mắt.

Lục Lê tiếp tục lạnh mặt nói: "Thua nên bị người ta chỉ vào đầu mắng rác rưởi, thua nên tớ bị cả trường ném vỏ chai, thua nên tớ bị huấn luyện viên mắng cho một trận."

Khương Nghi thảng thốt: "Lớp 8 chơi giỏi vậy sao?"

Cậu lẩm bẩm: "Tớ nhớ rõ ràng Ứng Trác Hàn nói lớp cậu ấy chơi bóng không giỏi lắm mà......"

Sau đó Khương Nghi vỡ lẽ ra Lục Lê đang nói lẫy nên ngước mắt nhìn hắn, quả nhiên Lục Lê đã sắp tức điên lên.

Lục Lê nắm gáy cậu nghiến răng nghiến lợi nói: "Trong lòng cậu nghĩ tớ chơi bóng tệ vậy sao?"

Khương Nghi lập tức nói đâu có.

Lục Lê càng nghĩ càng tức, hắn giật khăn trắng xuống nhét vào ngực Khương Nghi rồi trừng cậu nói: "Lau mồ hôi cho tớ đi."

Khương Nghi: "......"

Cậu thấy trán người trước mặt đã khô ráo nên thành thật ngây ngô nói: "Chẳng phải lau sạch rồi sao?"

Lục Lê hung dữ nói: "Cậu cứ kệ tớ. Có biết cảm giác nghi thức là gì không hả?"

Mặc dù Khương Nghi không hiểu lắm nhưng vẫn nghiêm túc cầm khăn lau mồ hôi không hề tồn tại cho Lục Lê.

Lục Lê lại xụ mặt nói: "Đưa nước cho tớ."

Khương Nghi khó hiểu đưa chai nước trong ngực cho hắn.

Lục Lê tỏ vẻ hài lòng, vừa vặn nắp chai nước suối vừa tưởng tượng ra cảnh Khương Nghi đến sân bóng rổ đưa nước cho mình, sau đó nghe thấy Khương Nghi thở dài bảo hắn: "Đây là nhà vệ sinh mà."

Lục Lê: "......"

Khương Nghi tiếp tục thở dài hỏi: "Cậu khát lắm à?"

Lục Lê nhịn không được bóp gáy Khương Nghi mấy cái, vừa định lên tiếng thì nghe tiếng chuông báo vào học reo lên.

Hắn và Khương Nghi không học chung lớp nhưng cũng biết lớp chọn khác với lớp mình, lớp chọn quản lý rất nghiêm, quả nhiên Khương Nghi ngẩng đầu lên nói: "Vào lớp rồi kìa. Tớ phải về đây."

Lục Lê không nói gì mà chỉ mím môi, hồi lâu sau mới buông tay rồi theo Khương Nghi ra khỏi nhà vệ sinh.

Hai người đi một trước một sau, nam sinh tóc vàng cầm chai nước suối lạnh mặt đi sau lưng nam sinh tóc đen.

Khương Nghi cảm thấy có người theo sau nhưng không muốn tiến lên đi song song với mình thì bất đắc dĩ thở dài trong lòng.

Hai tháng trước khi nhập học, từ khi Lục Lê biết hai người không học chung với nhau thì đòi Lục Đình chuyển lớp cho mình.

Nhà trẻ chung lớp, cấp một cũng chung lớp nên lên cấp hai Lục Lê không cho phép hai người tách ra.

Cho dù học chung một trường, thậm chí chung một tầng lầu cũng vậy.

Nhưng Khương Nghi không chịu.

Bởi vì cậu biết rõ ngữ văn luôn là điểm yếu của Lục Lê, vào lớp chọn sẽ rất khó theo kịp tiến độ.

Vì thế hai người còn chiến tranh lạnh một thời gian, mãi đến gần đây mới làm hòa.

Chuyện chia lớp cứ định như thế, Khương Nghi vào lớp chọn, Lục Lê vào lớp quốc tế 2, lúc trước vì chiến tranh lạnh nên ở trường hai người chẳng qua lại gì với nhau.

Nhìn như không hề quen biết.

Vì vậy khi Khương Nghi bước vào phòng học, cả lớp đang xì xào bàn tán lập tức im bặt, chờ cậu về chỗ ngồi mới tiếp tục thì thầm với nhau.


trướctiếp