Mênh Mông Venezia

Chương 3: Serenade* (Tiểu dạ khúc)


trướctiếp

* Serenade (hay Serenata): Việt Nam gọi là “Khúc ban chiều” hoặc “Mộ khúc”, “Dạ khúc”. Ở đây trong bản raw để là “小夜曲” nên dịch thành “Tiểu dạ khúc”. Là một lối tỏ tình bằng cách mượn âm nhạc, ban đêm đến đứng dưới cửa lầu "người đẹp" tự thể hiện bằng tiếng đàn và giọng hát của chính mình. Vào thời Trung cổ của châu Âu, hình thức tỏ tình này trở nên khá phổ biến. Những bài nhạc lãng mạn này gọi là "serenade". Serenade thời Trung cổ và Phục hưng được biểu diễn không theo một hình thức đặc biệt nào, ngoại trừ nó được một người hát tự đệm bằng nhạc cụ có thể mang theo được như guitar, mandolin)... Bản Serenade nổi tiếng là bản của nhà soạn nhạc Franz Schubert người Áo gắn liền với một giai thoại tỏ tình dỏ khóc dở cười của ông. Mọi người có thể tìm đọc giai thoại này trên Wikipedia ở bài viết Dạ khúc (Schubert). Bản nhạc này của Franz Schubert sau đã được Phạm Duy viết lời Việt với tên “Dạ khúc” và nó trở thành một trong những nhạc phẩm bất hủ của Việt Nam.

B & B [1] nằm trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh u tịch.

[1] B & B: trong bản raw để là “民宿” (dân túc), nghĩa là tá túc ở nhà dân. Tra trên mạng thì nó ra một số khái niệm bằng tiếng Anh như: Guest House, Homestay, B & B (Bed and Breakfast). B & B dường như là khái niệm và cũng là cách vận hành mô hình ở trọ nhà dân khá phổ biến ở ở một số nước châu Âu như: Anh, Ý, Tây Ban Nha, Ireland, Hà Lan, Thuỵ Điển, Romania... nên tớ dùng khái niệm này cho truyện.

Có thể thấy được người dân Venezia đã nhường chỗ cho khách du lịch, phố buôn bán và khu dân cư phân chia rõ ràng, một khu vực lớn toàn là những toà nhà nhỏ, đây là khu dân cư.

Toàn bộ đều có sân được vây bằng hàng rào sắt.

Trong sân là một bàn cafe, ghế đã bị úp lên, gác trên bàn.

Giorgio đi thẳng vào sân, bước lên mấy bậc thang rồi mới thả cô xuống, có lẽ là địa thế của khu dân cư cao hơn một chút, nước chỉ vào tới trước cửa, ngập tới mấy bậc thang ở ngưỡng cửa, dừng lại ở bậc thang cuối cùng.

Anh đem vali của cô thả xuống.

Từ đầu hẻm vừa rồi tới nơi này, ít nhất khoảng ba đến năm phút, rẽ trái rẽ phải qua vài ngõ nhỏ.

Một mình Giorgio chịu sức nặng của cô và vali. Lát sau người anh càng lúc càng trở nên nóng, hô hấp phập phồng cũng nhanh hơn, nhưng vẫn không than một tiếng mà vẫn khiêng cô về.

Trừ bỏ vài lần cô và anh đều ướt dầm dề, cô bị trượt xuống, anh dùng sức giữ cô lại, cố định ở đầu vai mình.

Anh mới trầm giọng: “Be careful.”

Lúc này khi anh đứng trước cửa nhà, cởi áo mưa vò thành một mớ, lộ ra chiếc áo màu đen bên trong cũng ướt đẫm, bởi vì bao lấy chân cô, áo mưa của anh không được che kỹ càng, nước mưa vì đó luồn vào trong.

Chiếc áo bó sát dán chặt vào cơ bắp anh, đặt biệt là chỗ vai phải khiêng Ôn Hoài Diễu, vải áo nhăn lại khiến bả vai anh không giãn được, anh cử động đầu vai không được tự nhiên, dưới tay áo ngắn gồ lên cơ bắp.

Anh mở cửa sắt, xách theo vali lên lầu hai, nước trên người chảy xuống đất để lại vệt nước dài.

Ôn Hoài Diễu bước chậm, một bên giũ nước trên mặt dù.

Sau hai mươi bậc thang, Giorgio sớm đã mở cửa chờ cô.

Giorgio thấy cô đi cà nhắc, vẫn trầm ngâm không nói, lo lắng có phải cô bị thương không.

Thực ra suốt dọc đường hai người cũng không nói câu nào. Xung quanh không bóng người, nếu muốn nói chuyện thì khó mà nghe được, chỉ có tiếng nước ào ào cùng tiếng mưa rơi trên mặt dù không ngừng vọng vào bức tường đầy rêu xanh loang lổ trong con hẻm nhỏ dài. Rõ ràng giẫm lên mặt đất, lại có cảm giác bị sóng ngầm cuốn đi.

Nghĩ như vậy, anh nhìn về phía Ôn Hoài Diễu, màu xanh trong ánh mắt không khỏi lộ ra lo lắng: “Are you ok?”

Ôn Hoài Diễu lắc đầu, chưa nói bắp chân của mình run lên, đại khái ngày thường lười vận động, lúc bị anh khiêng lên cả người liền cứng đờ.

So ra, vừa rồi Giorgio làm cu- li còn không thấy xuống sức bằng cô.

Thấy cô thong thả đi lên, anh vươn bàn tay ra: “Come in!”

Anh đi vào trước rồi chào hỏi đôi tình nhân ngồi ở nhà ăn.

Khi Ôn Hoài Diễu đặt phòng đã nhìn thấy một gian phòng trong đó, sớm biết có người ở chung.

Là nhóm chàng trai Ukraina và cô gái Việt Nam.

Có lẽ toàn thế giới đều biết nói “Xin chào” bằng tiếng Trung, Ôn Hoài Diễu lần nữa nghe thấy hai người họ nói “xin chào”, khẩu âm không giống nhau.

Cô cũng đáp lại một câu “xin chào”.

Họ nhấc túi bia địa phương vừa mua: “Cô muốn uống không? Chúng ta có thể share.”

Thấy toàn thân Ôn Hoài Diễu ướt mưa, tốt bụng mỉm cười: “Hoặc cô đợi tý nữa rồi tới.”

Ôn Hoài Diễu gậy đầu, Giorgio giúp mở cửa phòng, đem chìa khoá đặt vào tay cô.

Cô hơi liếc mắt đánh giá một cái, so với hình ảnh trên mạng cũng không khác biệt lắm, ngẫm lại sàn nhà bên ngoài sạch sẽ, Giorgio xử lý B & B của mình không tồi.

Giorgio vừa cởi ủng đi mưa, đem nước trong giày đổ vào miệng thoát nước phòng tắm.

Nước biển đổ xuống sàn, nước đen lẫn với cát.

Anh đứng dậy lấy cây lau nhà và thuốc tẩy thì thấy Ôn Hoài Diễu đứng ở cửa, trên tay cầm khăn lông.

Làm “chủ nhà”, Giorgio khom lưng lau sạch sàn nhà tắm một lượt rồi đảm bảo với cô: “Sạch rồi!”

Ôn Hoài Diễu không quan tâm, đi du lịch như thế này, gian phòng này sạch sẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

Giorgio buông cây lau sàn xuống nhìn cô, sau khi ra cửa đưa tay làm động tác mời cô.

Ôn Hoài Diễu gật đầu: “Tôi tắm rửa xong sẽ đem hộ chiếu cho anh kiểm tra?”

Giorgio nói được, thay cô đóng cửa.

Mùa mưa vốn ẩm ướt, Ôn Hoài Diễu mở nước ấm, toàn bộ phòng tắm được bao bọc trong hơi nước không tan đi. Tóc cô không dài, vừa qua khỏi vai, mái tóc mềm mại lại màu vàng, ngày thường rất nhanh khô. Sợ Giorgio chờ lâu, cô vừa lau tóc vừa bước ra.

Tiếng cười của đôi tình nhân kia không ngớt, Giorgio ngồi một mình trên ghế.

Nhìn dáng vẻ của anh đã xử lý xong vệt nước uốn lượn trong nhà mà họ đi qua, cây lau nhà dựng ở cạnh tường, anh xách cây lau nhà lên.

Có thể do chân tay dài, anh ngồi chỗ đó có chút đáng thương.

Lúc nhìn anh lần nữa, anh đã không còn dáng vẻ nghiêm khắc trách móc Ôn Hoàn Diễu, mái tóc xoăn dính nước bết trên trán, hơi rối, giống như đứa trẻ xinh đẹp trong nhà của người nông dân trong bộ phim điện ảnh châu Âu thời Trung cổ.

Anh ngồi ở đó có chút buồn ngủ, khi Ôn Hoài Diễu đi tới trước mặt anh, anh đang dụi mắt.

Khi trông anh dựng lại cây lau nhà bị đổ, Ôn Hoài Diễu có chút buồn cười.

Anh đi theo sau Ôn Hoài Diễu, đứng ở cửa phòng.

Xem ảnh chụp trong hộ chiếu của cô, lại so sánh với bản thân cô.

Bức ảnh kia của Ôn Hoài Diễu đã chụp nhiều năm trước, khi đó búi tóc lên cao.

Bây giờ đuôi tóc hơi xoăn cuốn vào áo choàng, mái tóc nửa ướt tán loạn trên vai, lại che bớt chút sườn mặt cong cong.

Có lẽ do ngũ quan của người châu Á quá mức giống nhau, Giorgio nhìn hai lần mới cầm di động chụp hộ chiếu.

Ôn Hoài Diễu liếc mắt một cái, đầu năm nay người còn dùng Iphone 4 không nhiều.

Đặc biệt màn hình còn bị vỡ.

Cuối cùng Giorgio cầm tờ đơn bảo cô ký tên.

Dùng bút khoanh tròn chữ “tax”, rồi lại khoanh tròn chữ “fee”.

Nói với cô: “Đây là thuế thành thị, còn có quy định của ông chủ tôi, sau chín giờ phải trả phí dịch vụ muộn là ba mươi euro.”

Có thể nói với cô chuyện thu phí hơn ngại, đôi mắt sắc xanh biển của anh rũ xuống: “Tôi đã gửi tin nhắn nhắc cô phải đến trước chín giờ.”

Nói xong, anh đem giao diện Airbnb tìm đưa cho Ôn Hoài Diễu xem.

Ôn Hoài Diễu không nói lời nào, anh cho rằng cô không muốn đóng thêm phí.


trướctiếp