Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 7: Thất hứa


trướctiếp

Rất nhiều đứa trẻ khi còn nhỏ viết nhật ký đều sẽ viết về những ước mơ của mình, nhưng Lục Cẩn khi còn nhỏ lại viết đầy ấp một quyển sổ giấy than đều là những kí ức nhạt nhẽo. Ba mẹ hắn là kỹ sư hàng không vũ trụ chuyên nghiệp, hai người giữ chức vụ quan trọng nên công tác lúc nào cũng bận rộn. Trong trí nhớ của Lục Cẩn khi còn nhỏ, khuôn mặt ba mẹ luôn là rất mơ hồ, đêm ba mươi Tết cũng không có thể cùng ba mẹ ngồi cùng nhau ăn được bữa cơm đoàn viên. Cô giáo ở nhà trẻ thường kêu bọn nhỏ vẽ tranh về người nhà, những đứa trẻ khác hoặc là vẽ người nhà ngồi cùng nhau ăn cơm, hoặc là vẽ đại gia đình tay trong tay đi du lịch, dùng màu sắc cũng là tươi đẹp hạnh phúc. Chỉ duy nhất một mình Lục Cẩn miễn cưỡng vẽ hai chiếc áo blouse trắng, sau đó liền không biết nên miêu tả như thế nào nữa, ba có mang mắt kính không? Tóc mẹ dài hay ngắn? Những điều này đối với hắn mà nói đều là cực kỳ xa lạ.

Sau lại bởi vì ba mẹ hắn bị yêu cầu đi đến trấn nhỏ Tây Bắc làm nghiên cứu, không rảnh chiếu cố hắn, cho nên Lục Cẩn bị gửi nuôi ở nhà chú. Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, khi ba mẹ hắn ở đó thì người chú lộ ra thái độ hiền lành, người vừa đi liền thay đổi đến chóng mặt. Ba mẹ Lục gửi sinh hoạt phí tới hơn phân nửa đều bị người chú này lấy dùng vào việc riêng, còn thường xuyên cắt xén cơm áo của Lục Cẩn, ngay cả sữa của ba mẹ Lục gửi tới cũng toàn vào bụng con trai của lão ta hết, Lục Cẩn còn chẳng uống nổi một bình nào luôn. Có lẽ do biết nếu Lục Cẩn đói gầy sẽ bị người khác nghi ngờ nên người chú cố ý dặn dò người trong nhà chỉ nấu đồ cấp Lục Cẩn ăn no mà mặc kệ dinh dưỡng, dẫn tới khi còn nhỏ bởi vì Lục Cẩn ăn quá nhiều đồ dầu mỡ nên biến thành một tiểu mập mạp, còn sau lưng uy hiếp Lục Cẩn, nếu dám nói ra ngoài người chú liền sẽ bỏ thuốc diệt chuột vào đồ ăn độc chết hắn.

Đến nay Lục Cẩn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, rõ ràng là người thân cùng chung huyết thống, lúc ấy đối phương sao có thể đối với cháu mình tàn nhẫn đến như vậy? Đại khái là sợ uy hiếp bằng miệng chưa đủ hữu lực, người chú thậm chí còn cố ý bắt tiểu Lục Cẩn chính mắt nhìn thấy một con chuột ăn phải thuốc diệt chuột thống khổ giãy giụa chết đi. Cũng bởi vì vậy, Lục Cẩn khi còn bé vẫn luôn trầm mặc hướng nội, hắn tính tình quái gở không muốn kết bạn, thậm chí sợ hãi rụt rè không dám nói lời nào, cùng hiện giờ sang sảng tự tin như hai người khác nhau, mà người tạo ra bước ngoặt này, chính là Bùi Đăng.

Năm đó ba mẹ Lục Cẩn khó có được một kỳ nghỉ, liền lập tức lên kế hoạch từ Tây Bắc xa xôi trở về làm bạn với con trai một đoạn thời gian, sau khi nộp giấy xin phép nghỉ lập tức cao hứng mà điện thoại báo tin cho người chú. Mà người chú nhận được điện thoại xong liền thay đổi sắc mặt, vội vàng mang theo Lục Cẩn lên phố nói phải đặt cho hắn vài bộ đồ mới, tuy là như vậy nhưng lại cũng không quên đem theo cả con trai của chính mình cùng đi. Lão ta dẫn con trai chính mình đi thử các loại quần áo kiểu dáng mới nhất, lại chỉ cho Lục Cẩn mua mấy bộ quần áo tồn kho giá rẻ, thấy Lục Cẩn nhìn con trai chính mình lão ta liền liếc mắt một cái, duỗi tay véo bả vai Lục Cẩn, lại lấy "Thuốc diệt chuột" ra uy hiếp hắn.

Lão ta tự cho là sẽ không có người nào chú ý đến, mà thường xuyên đe dọa Lục Cẩn vài câu cũng sớm đã thành thói quen, Lục Cẩn cũng đều đã nghe mãi thành thói, căn bản không nhấc nổi nửa điểm suy nghĩ muốn phản kháng. Lại không dự đoán được sẽ có một đứa trẻ đột nhiên từ phòng thử đồ lao tới dùng sức đẩy người chú một phen, hơn nữa còn lớn tiếng ồn ào, nói người chú muốn giết người, quay đầu liền nắm tay Lục Cẩn chạy ra bên ngoài.

Bạn nhỏ này chính là Bùi Đăng.

Bùi Mậu Vân cùng Đặng Tân Từ nghe vậy đều vội vàng chạy tới, người chú vội cười làm lành nói chỉ là trẻ con đùa giỡn nói bậy, ban ngày ban mặt ai lại đòi chém đòi giết, lại nói gì mà lời trẻ nhỏ nói không thể xem là thật, Lục Cẩn là con cháu nhà mình, lão ta vừa rồi cũng chỉ muốn giáo huấn con cháu một chút mà thôi, lại vội vàng hướng Lục Cẩn ép hắn nói giúp chính mình vài câu. Lúc này Lục Cẩn lại chẳng nói một lời, trước kia hắn cũng đã đem chuyện chú uy hiếp mình nói với người lớn, nhưng đều bị đối phương lấy cùng loại từ ngữ lừa gạt qua đi, nói gì mà người chú tính tình lớn, ngày thường muốn dạy trẻ nhỏ những thói quen tốt đẹp, nhìn thấy Lục Cẩn phản nghịch không quen nên mới nói linh tinh như vậy, người trong nhà đều cảm thấy Lục Cẩn được người chú dưỡng đến "Trắng trẻo mập mạp", trên người cũng không nhìn thấy qua bất kì miệng vết thương nào, thế nên đều không có gì khả nghi.

Bởi vì ở trong lòng ba mẹ Lục Cẩn, người chú đối với cả nhà đều coi như là "Ân trọng như núi". Năm đó điều kiện kinh tế của Lục gia không tốt, là người chú chủ động từ bỏ việc học đi làm công, dựa vào tiền mồ hôi nước mắt nuôi anh trai, cũng chính là ba Lục Cẩn đi học, sau đó mẹ Lục Cẩn khi sinh hắn lại xuất huyết quá nhiều, máu ở bệnh viện không đủ, người chú biết được máu của chính mình trùng khớp liền không chút do dự vén tay áo cho y tá rút máu, còn nói thẳng.

"Chừa lại cho tôi chút hơi tàn là được".

Chờ đến khi mẹ con bình an, người chú ngược lại nằm ở trên giường bệnh hai ngày, Lục Cẩn khi còn nhỏ vẫn luôn được ba mẹ dạy dỗ, nếu không có chú Lục Cẩn căn bản không thể bình an sống sót. Cũng bởi vì có một tầng quan hệ này mà ba mẹ Lục Cẩn đều cảm thấy người chú sẽ không làm ra chuyện xấu gì đối với hắn, ngược lại thật đúng là Lục Cẩn quá mức phản nghịch, sẽ giáo dục Lục Cẩn phải nghe lời người lớn.

Lục Cẩn tưởng rằng ba mẹ đứa trẻ này cũng sẽ như vậy, chính người nhà hắn còn mặc kệ, trước mắt bất quá chỉ là người xa lạ xưa nay không quen biết, chỉ sợ càng không muốn chỉ bởi vì mấy câu nói của một đứa trẻ như mình mà rước thêm phiền toái. Hắn muốn tránh khỏi tay Bùi Đăng, cũng không biết vì sao, đối phương rõ ràng nhỏ hơn mình mà sức lực lại lớn như vậy, không đơn thuần chỉ là ôm Lục Cẩn không buông tay, còn vẫn luôn nghiêm túc mà nói.

"Cậu đừng sợ, tớ cùng ba mẹ tớ sẽ bảo vệ cậu".

Chuyện Lục Cẩn không nghĩ tới chính là ba mẹ Bùi Đăng thật sự sẽ nghiêm túc mà nghe Bùi Đăng nói xong, trực tiếp đánh gãy những lời người chú đang lải nhải.

"Vì sự an toàn của đứa nhỏ, báo cảnh sát đi. Nếu là con của chúng tôi nói oan cho anh, chúng tôi sẽ hướng anh nhận lỗi".

Cái nhìn về cuộc sống của Lục Cẩn từ giây phút đó đã hoàn toàn chuyển sang một phương hướng khác.

Sau đó ba mẹ còn tự mình mang theo hắn tới cửa hướng gia đình Bùi Đăng nói lời cảm tạ, khi đó tiểu Bùi Đăng còn chưa thể hiểu hành động của chính mình đã mang đến cho Lục Cẩn sự trợ giúp to lớn như thế nào, cậu chỉ cao hứng khi có bạn mới tới chơi cùng, vì vậy lấy ra món đồ chơi chính mình yêu thích nhất cùng mấy quyển truyện cổ tích, nhiệt tình mà mời Lục Cẩn cùng nhau chơi. Thẳng đến khi người lớn hai nhà tạm biệt, Bùi Đăng còn đứng ở cửa lưu luyến không rời mà nhìn hắn.

"Cẩn Cẩn, ngày mai cậu còn tới chơi không?".


trướctiếp