Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 5: Không cao lên được


trướctiếp

Lục Cẩn nói được thì làm được, giúp Bùi Đăng nhìn qua một lần sách bài tập, lại giảng cho cậu mấy chỗ làm sai. Đến khi nói xong cũng vừa đúng thời gian Bùi Đăng cùng Trần Tuấn Dương chuẩn bị trở về phòng ngủ. Lục Cẩn thấy Bùi Đăng thu dọn một chồng tài liệu thật dày, nhíu nhíu mày, cầm lấy cặp sách của cậu cân cân một chút.

"Nặng như vậy?".

Bùi Đăng cười, dưới sự cổ vũ của Phùng Quần cậu ngày càng tin tưởng bản thân có thể làm được, tuy rằng vẫn là nỗ lực muốn tăng thành tích, nhưng đã không còn sẽ bởi vì nhắc tới các môn khoa học tự nhiên mà ngượng ngùng nữa.

"Bởi vì khoa học tự nhiên của em không tốt lắm, cho nên mỗi một môn đều phải ôn tập thật kĩ mới được".

Cậu một bên nói một bên đóng chặt nắp ly nước.

"Ừm, chính là người chậm thì cần bắt đầu sớm".

Lục Cẩn lắc đầu.

"Em không ngốc".

Nhìn thấy Bùi Đăng muốn lấy lại cặp sách, hắn cũng không buông tay, ngược lại đeo lên vai chính mình.

"Em ôm sách giúp tôi".

Lần trước ở phòng y tế, Lục Cẩn liền đã hiểu rõ bạn nhỏ này là loại người không muốn thiếu nợ ân tình, nên lần này hắn lấy phương thức trao đổi hướng Bùi Đăng đưa ra yêu cầu. Quả nhiên Bùi Đăng không còn rối rắm chuyện cặp sách bị người khác giữ lấy nữa, theo ý Lục Cẩn đi đến đem toàn bộ sách trên bàn sắp xếp lại thật tốt, cúi đầu liền thấy 《Khoa học kỹ thuật hàng không》《Từ điển hàng không vũ trụ》《Động lực học không khí》... tất cả đều là sách cậu một chút đều không thể hiểu được.

"Mấy quyển sách này cũng không nhẹ".

Lục Cẩn nói. Kỳ thật mấy quyển sách này cũng không nặng bao nhiêu, bất quá là sách bìa cứng, thoạt nhìn có chút cồng kềnh mà thôi. Bùi Đăng rất dễ bị lừa, cậu không hề kháng cự việc đối phương giữ cặp sách giúp mình mà còn thật cao hứng khi có thể giúp Lục Vân Tiêu, vì vậy không hề do dự mà đem mấy quyển sách ôm vào trong ngực. Chỉ là sau đó nghi hoặc mà nhìn thoáng qua Lục Cẩn, tựa như có chút muốn hỏi đối phương như thế nào sẽ cho rằng mấy quyển sách này rất nặng.

"Đúng là thỏ con".

Lục Cẩn nhìn người đang ngoan ngoãn ôm sách vở đứng ở phía trước chờ hắn, nhẹ giọng nói. Thanh âm của hắn vừa nhẹ lại vừa mềm, bị gió đêm ngoài cửa sổ lướt qua mang đi, chỉ dư lại một chút vị ngọt quanh quẩn ở đầu lưỡi, Bùi Đăng không có nghe rõ, nghi hoặc mà nghiêng đầu nhìn hắn.

Màn đêm bốn phía, ánh đèn ở không trung lập loè không ngừng, thời tiết nóng bị gió đêm thổi tan, mấy nhành tử đằng ngoài hành lang thư viện rũ xuống cành lá hơi hơi đong đưa, trong bụi cỏ có mấy con côn trùng vẫn còn kiên cường tồn tại, nỗ lực phát ra tiếng kêu to dài. Bùi Đăng muốn chạy trên hành lang, bên kia có đường tắt trở về phòng ngủ, không nghĩ tới Lục Cẩn cùng Trần Tuấn Dương đều phản đối.

"A? Bởi vì trời quá tối sao?".

Bùi Đăng vỗ vỗ cặp sách đang bị Lục Vân Tiêu giữ.

"Em có đèn pin nhỏ".

Biểu tình nghiêm túc của cậu làm Trần Tuấn Dương cười rộ lên, tiểu mập mạp ra vẻ thành thục mà chụp lấy bả vai cậu.

"Bùi Đăng, rốt cuộc mỗi đêm cậu có nghiêm túc nghe mọi người nói chuyện hay không?".

Bùi Đăng mờ mịt.

"Buổi tối tớ ngủ rất say...".

Lời còn chưa dứt đã bị Lục Cẩn ôm lấy bả vai thay đổi phương hướng.

"Buổi tối không được một mình đi bên đó, sẽ bị sét đánh".

"Vì sao?".

Bùi Đăng truy hỏi, cậu mơ hồ nhìn bóng người đang lay động trên hành lang dài.

"Bên kia có người...".

Lục Cẩn thuận thế xoa đầu cậu một chút.

"Ngốc".

Trần Tuấn Dương ở bên cạnh làm mặt quỷ mà giải thích chân tướng.

"Bên kia đều là chỗ hẹn hò của mấy đôi yêu đương!".

Mặt Bùi Đăng lập tức đỏ lên, nghĩ đến chính mình vừa rồi còn kiên trì muốn đi, trong lúc nhất thời quẫn bách đến sắp cuống tay cuống chân, Lục Cẩn tốt bụng giải cứu cậu.

"Khó trách cặp sách của em nặng đến như vậy, trừ đèn pin còn những thứ gì nữa?".

"Chìa khóa, băng dán...".


trướctiếp