Dạ Khúc Nho Nhỏ

Chương 3: Lục Vân Tiêu


trướctiếp

Lục Cẩn có chút ngoài ý muốn.

"Em đi tìm tôi?".

Bùi Đăng lại vô cùng biết lỗi mà nói.

"Thật xin lỗi học trưởng, lần trước em quên hỏi tên anh, còn quên cảm ơn nữa, phiền toái anh đưa em đến phòng y tế, còn trả tiền thuốc giúp em".

"A".

Bùi Đăng nhớ tới gì đó, kêu lên một tiếng nho nhỏ, nhìn về phía Lục Cẩn.

"Hình như em cũng quên tự giới thiệu luôn, em tên Bùi Đăng, xin hỏi học trưởng tên gì ạ?".

Bùi Đăng thật sự không hiểu nổi chính mình. Lục Cẩn duỗi đầu lưỡi đỉnh đỉnh răng nanh, cảm thấy trong lòng có chút không hiểu vì sao mà nổi lửa, lại nhớ tới bộ dáng lần trước cậu cau mày oán giận nói "Em không thích Lục Cẩn" nên dừng một chút, lời còn chưa nói ra miệng phút chốc ở đầu lưỡi chuyển một vòng, cuối cùng nói.

"Tôi tên... Lục, Lục Vân Tiêu".

Hạ Khi đem đồ ăn vặt đặt ở trên bàn, hứng thú dạt dào mà nhìn bọn họ, chờ đến khi nghe được Lục Cẩn nói ra cái tên này, liền kêu lên một tiếng "A", lập tức hấp dẫn sự chú ý của Bùi Đăng. Lục Cẩn nhướng mày, ý tứ uy hiếp nhìn thoáng qua Hạ Khi, nam sinh chính trực đang tuổi dậy thì nên dáng người cao gầy, tính trẻ con đã dần dần bị hòa tan bảy phần, cái liếc mắt này thế nhưng thực sự có chút khí thế. Hạ khi không tiếng động cười, hướng hắn chớp chớp mắt, làm động tác kéo khóa miệng lại. Lục Cẩn cũng không tránh tay Bùi Đăng, liền cứ như vậy mang theo người đi đến trước mặt Hạ Khi, đối phương nửa điểm khí chất của người trưởng thành cũng không có, xin tha.

"Thầy chưa nói gì hết, không biết gì hết, em đừng tới tìm thầy!".

Lục Cẩn kỳ quái nhìn một cái.

"Tôi lấy thuốc".

Hạ Khi đứng đắn lại.

"Bệnh gì? Em bị bệnh sao?".

"Bạn học chơi bóng bị thương cổ chân".

Hạ Khi lập tức đến quầy thuốc cầm hai lọ cao tới, ở máy thanh toán bấm giá tiền, Lục Cẩn còn chưa kịp lấy hóa đơn, bàn tay đang nắm lấy tay hắn của Bùi Đăng liền bay nhanh qua nhận lấy.

"Lần trước phiền toái học trưởng, lần này em trả giúp anh!".

Lục Cẩn tiếp nhận túi thuốc Hạ Khi đưa, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Bùi Đăng, muốn nói lại sợ quá nặng lời làm tổn thương đến đứa nhỏ.

"Cao này so với thuốc lần trước đắc hơn, lúc này em lại thành người chịu thiệt".

Bùi Đăng không thèm để ý mà cười cười, từ nhỏ ba mẹ đã dạy cậu không thể thiếu ân tình của người khác, người khác đối tốt với mình không thể chỉ nhận lại mà không cho đi, dù sao cũng phải có tới có lui mới được. Cho nên mục đích của cậu chính là cảm tạ vị học trưởng này, hơn nữa đem tiền thuốc trả lại cho người ta, hiện tại mục đích đã đạt thành, cậu lại ngoan ngoãn hướng đối phương lễ phép đáp.

"Cảm ơn học trưởng Lục lần trước đã đưa em tới đây".

Hạ Khi ở bên cạnh cảm thán.

"Đứa nhỏ nhà ai lại có thể đáng yêu đến như vậy?".

Lục Cẩn làm lơ Hạ Khi, nắm cổ áo Bùi Đăng, đem tiểu thiếu niên chuẩn bị rời đi kéo trở về.

"Có rảnh không?".

"Sao ạ?".

Bùi Đăng mờ mịt.

"Đi theo tôi một chuyến, tôi mời em ăn cơm chiều".

Mắt nhìn thấy Bùi Đăng muốn lắc đầu, hắn lại nói.

"Không cho lắc đầu, ăn ở căn tin không đắc, huống chi vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới tới tiết tự học buổi tối, thời gian cũng đủ".

Bùi Đăng nghĩ không ra lý do cự tuyệt, cậu không giỏi nói dối, cũng tìm không ra cái cớ nào khác, huống chi cậu cảm thấy vị học trưởng Lục này thật hợp mắt mình, hai người ở chung cũng không xấu hổ, đành phải ngoan ngoãn gật đầu.

"Vừa gặp mà như thân thiết từ lâu" Bùi Đăng nghĩ.

Khóe môi Lục Cẩn cong lên.

"Ngoan".

Hắn thuận tay cầm lên đồ ăn vặt Hạ Khi đặt trên bàn, đối phương tức giận đến hô to.

"Đây là tặng cho Tiểu Bùi".

Hắn đem đồ ăn vặt cõng trên vai.

"Biết, cầm giúp em ấy".


trướctiếp