Dạ Khúc Nho Nhỏ
Phong thư Bùi Đăng đưa cho Lục Cẩn rất dày, làm Lục Cẩn có chút khẩn
trương, hắn từng nửa đùa nửa nghiêm túc cùng Bùi Đăng nhắc tới muốn xem
thư đối phương từng viết cho mình, nhưng hắn cũng biết hai người xa cách cũng đã gần mười năm, lúc mình đi Bùi Đăng vẫn còn là một bé con xếp
hàng ngồi ăn hoa quả ở nhà trẻ, sao có thể kỳ vọng một đứa nhỏ có thể
bảo quản tốt món đồ yếu ớt dễ vứt như thư tín được chứ?
Nhưng Bùi Đăng lại thật sự bảo quản rất tốt, thật đúng là muốn cho hắn xem.
Trên mặt Lục Cẩn tràn ngập ý cười, có lẽ chính hắn cũng chưa ý thức được
chính mình đang cười, hắn chỉ là hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm
phong thư trong tay.
Nơi Bùi Đăng gửi thư đến chính là địa chỉ ở
thành nam hiện tại, cùng địa chỉ trong trí nhớ Lục Cẩn bất đồng, Lục Cẩn vừa định mở ra nhìn xem nội dung bên trong, tầm mắt bỗng nhiên lại vòng trở về mặt ngoài phong thư, dừng lại một lát tại dấu chạm nổi "Không
tìm được người nhận", không tiếng động mà cười.
Lục Cẩn mở phong
thư, bên trong chứa một chồng giấy viết thư thật dày làm hắn nghi ngờ
Bùi Đăng có phải đã đem cả sách bài tập của chính mình viết vào cho đủ
số, đến lúc lấy ra mới không nhịn được mà bật cười, Tiểu Bùi Đăng chỉ
mới đi nhà trẻ nên sẽ không khống chế được chữ viết lớn nhỏ.
"Hôm nay mìn đã nhờ ba dạy mìn viết thư, cậu ở nhà mói có vui khum?".
Đối với Tiểu Bùi Đăng mới đi nhà trẻ mà nói, viết chữ là một việc vô cùng phức tạp, Bùi Đăng liên tiếp sai vài lỗi chính tả.
Phong thư này nhìn là biết do trẻ con viết, nội dung lại càng thêm chân
thành, Tiểu Bùi Đăng cứ như vậy mà hàn huyên hết ba trang giấy, tuy rằng kỳ thật cũng chỉ có hai ba câu mà thôi, qua đến trang sau cậu liền bắt
đầu làm nũng nói muốn Lục Cẩn trở về bồi cậu chơi trò "Kế hoạch lên mặt
trăng" mới ra.
Viết xong những lời này, Tiểu Bùi Đăng hiển nhiên
liền cho rằng sứ mệnh của phong thư đã hoàn thành, cảm thấy mỹ mãn nên
đến câu kết thúc cũng không thèm viết nữa, ngay cả một lời hẹn lần sau
đều không có, làm Lục Cẩn cảm thấy như chính mình đang nghe một bài hát
thật hay, đến nửa đường giọng hát ấy lại đột nhiên im bặt, trong lòng
hắn nửa vời mà treo khó chịu.
Nhưng dù có không tình nguyện như
thế nào hắn cũng chỉ có thể theo Tiểu Bùi Đăng xuống sân khấu, hắn đọc
đi đọc lại đoạn thư này ba bốn lần, lúc này Lục Cẩn mới dựa theo nếp gấp cũ đem giấy viết thư nhét trở lại phong thư, bảo đảm chính mình không
có tạo thêm bất kì nếp gấp mới nào mới yên tâm.
Làm xong hết
thảy, hắn lấy di động ra tìm "Kế hoạch lên mặt trăng", hắn chưa từng
chơi trò chơi này, vốn chỉ tính nhìn qua mô tả xem chính mình có thể
chiếu theo khuôn mẫu tạo ra một trò chơi nhỏ tương tự như vậy hay không, không nghĩ tới sau khi tìm tòi, lại kinh ngạc phát hiện cư nhiên có
người đem trò chơi tuổi thơ này thăng cấp thành một trò chơi giải trí cơ bản, vậy là đã giúp Lục Cẩn tiết kiệm chút công phu, hắn click mở trình duyệt chia sẻ cho Chu Hạc.
Chu Hạc đang bởi vì Chu Lộ nói lỡ
miệng mà bị ba mẹ phê bình, nói cậu ta không nên cho em gái ăn thực phẩm rác, vô cùng có lệ mà gật đầu vâng dạ, vừa thấy tin nhắn của Lục Cẩn,
lập tức như được đại xá, giơ di động lên trước mặt ba mẹ.
"Lục Cẩn có chút việc muốn hỏi con, con về phòng trước".
Nhìn cậu ta đóng cửa phòng lại, ba mẹ Chu liếc nhau, đầy mặt đều viết hai chữ không tin.
"Lục Cẩn có việc muốn hỏi nó? Con trai nhà ta từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy?".
Chu Hạc vô cùng cao hứng click mở tin nhắn của Lục Cẩn, click mở xong mới
chú ý giao diện của di động bỗng nhiên thay đổi, vừa định thoát ra hỏi
Lục Cẩn có phải gửi sai hay không, giao diện trò chơi liền nhắc nhở.
"Đồng đội của bạn đã chuẩn bị xong".
Cậu ta lập tức cũng đi đến điểm chuẩn bị.
Kế hoạch lên mặt trăng là một trò chơi đã từng làm vô số bạn nhỏ kêu rên
thống khổ, người chơi sẽ phải điều khiển phi thuyền lên mặt trăng, yêu
cầu phải tránh thoát các thiên thạch công kích, kịp thời tiếp thêm năng
lượng, chống lại sự ngăn cản của địa cầu... Thật vất vả tiếp cận được
mặt trăng, phi thuyền còn sẽ vèo một cái mà quay đầu, trên màn hình bắn
ra một hàng chữ "Phi thuyền của bạn không muốn lên mặt trăng", nếu người chơi không kịp thời bắt lấy lựa chọn "Tới cũng đã tới rồi" pop-up, liền sẽ phải trơ mắt nhìn phi thuyền mà mình đã phí hết tâm huyết bồi dưỡng
quay đầu bay thẳng về phía mặt trời, rồi nổ mạnh thành vô số mảnh pháo
hoa xán lạn.
Chu Hạc tập trung chơi đến thở mạnh cũng không dám,
cùng Lục Cẩn nhìn phi thuyền nổ mạnh năm lần mới nắm đúng quy luật, lần
thứ sáu bọn họ rốt cuộc điều khiển phi thuyền thành công vững vàng đáp
xuống mặt trăng, Chu Hạc còn chưa kịp hoan hô, liền thấy Lục Cẩn đột
nhiên thoát ra, lưu lại hai chữ "Đã hiểu" sau đó biến mất khỏi khung trò chuyện.
Chu Hạc không thể hiểu được, "Ai đã hiểu? Biết cái gì?
Sao tôi cái gì cũng không hiểu?". Cậu ta vừa mới bị Lục Cẩn gợi lên hứng thú với trò chơi này, chẳng hiểu sao nhanh như vậy đã chọc giận đối
phương rồi, đành phải đi tìm người bạn khác cùng mình chơi tiếp.
Người thả cho Chu Hạc một đầu chấm hỏi lúc này lại đang vô cùng nghiêm túc mà dẫn dắt Bùi Đăng chơi game.
"Đâm qua bên trái ngôi sao, đó là năng lượng tiếp viện... Bây giờ anh sẽ đi
theo quỹ đạo mặt trăng, em cứ tiếp tục đâm ngôi sao... Tốt...".
Có Lục Cẩn dẫn dắt, phi thuyền của hai người chỉ cần một lần là có thể
hoàn mỹ đáp xuống mặt trăng, nghe được âm thanh vui vẻ ầm ĩ của Bùi Đăng truyền đến từ tai nghe, Lục Cẩn trở tay nhéo nhéo vai cổ, đứng lên hoạt động bả vai một chút, cười hỏi.
"Vui đến như vậy à?".
"Đương nhiên rồi!".
Trong giọng nói của Bùi Đăng còn có chút kiềm chế không được sự hưng phấn.
"Anh không biết trước kia đến cả lúc nằm mơ em đều suy nghĩ, không biết rốt
cuộc tới khi nào mới có thể thành công lên được mặt trăng".
Lục Cẩn hỏi cậu.
"Trước kia nghĩ, hiện tại không nghĩ?".
Bùi Đăng nằm ở trên giường, từ khe hở cửa sổ nhìn thấy ánh trăng sáng ngời.
"Hiện tại sao...?".
Cậu cố ý kéo dài thanh âm, hạ quyết tâm muốn trêu chọc Lục Cẩn, chờ đối
phương truy vấn, không nghĩ tới Lục Cẩn một chút cũng không nóng nảy,
bên kia truyền đến thanh âm kéo ghế dựa ra ngồi xuống, còn uống nước
nữa.
Lục Cẩn không nói lời nào, Bùi Đăng lại chờ không kịp, thúc giục hắn.
"Sao anh không hỏi em? Hỏi mau hỏi mau".
Lục Cẩn uống xong nước giải khát.
"Hiện tại thì thế nào?".
"Hiện tại cũng nghĩ giống như vậy... Nhưng nếu hai ta có thể cùng nhau xông
lên top mười bảng xếp hạng mặt trăng thì lại càng tốt hơn nữa".
Chu Hạc bị trò chơi ngược đến ngao ngao kêu, không cam tâm tình nguyện
buông di động xuống, liền kinh ngạc phát hiện top mười trên bảng xếp
hạng phía bên trái lại sáng lên tên bạn tốt của mình, nhìn kĩ lại tên
cùng ảnh chụp, xác định đó chính là Lục Cẩn cùng Bùi Đăng.
"Không dẫn tôi theo chính là vì muốn mang Bé Đèn Nhỏ? Lão đại, sao cậu lại có thể trọng sắc khinh bạn đến như vậy chứ...".
Bùi Đăng đối với sự oán giận của Chu Hạc hoàn toàn không biết gì cả, sau
khi cậu cùng Lục Cẩn leo lên đỉnh bảng xếp hạng thành công mới tắt trò
chơi, lại thấy Lục Cẩn nhắn tới một câu.
"Hiện tại chữ viết đã tốt hơn chưa?".
Còn gửi kèm một tấm ảnh chụp, chính là câu cuối cùng trong phong thư của Tiểu Bùi Đăng.
"Tất nhiên là tốt rồi".
Bùi Đăng không hiểu sao cảm thấy có chút ngượng ngùng, cầm di động ở trên
giường lăn lộn ngao ngao kêu, cậu dựa theo hứa hẹn đem thư mình viết cho Lục Cẩn khi còn nhỏ đưa cho hắn, nhưng lại cảm thấy những chuyện mình
viết khi đó quá ấu trĩ, bút tích cũng khó coi, sau khi đưa xong mới cảm
thấy hối hận, ít nhất hẳn là cũng phải cùng Lục Cẩn "Trao đổi đồng giá", không phải đối phương cũng nói có viết thư cho mình sao?
Cậu một bên yên lặng cầu nguyện Lục Cẩn ngàn vạn đừng gửi đến tin nhắn cười
nhạo chính mình khi còn nhỏ đến cả chuyện bị sâu răng đều phải viết hết
vào thư, một bên trợn mắt vô cùng khiếp sợ.
"Còn có một việc. Địa chỉ trước kia anh lưu lại cho em viết là số 7 chứ không phải chữ F".
Bùi Đăng sửng sốt một hồi lâu, mới làm động tác cá chép lộn mình ngồi dậy,
cậu lao nhanh xuống giường kéo ngăn bàn ra, trong lòng không ngừng nhắc
đi nhắc lại "Sao có thể?", thậm chí còn không cẩn thận làm đổ cả ống
đựng bút trên bàn.
Cậu tìm được trong ngăn kéo một chồng thư thật dày, từ dưới cùng lấy ra một tờ giấy đã ố vàng, mặt trên tờ giấy chính
là nét chữ non nớt của Tiểu Lục Cẩn viết xuống một chuỗi địa chỉ.
Bùi Đăng vẫn luôn chiếu theo đó viết thành chữ "F", thế nhưng bây giờ lại nghe được từ miệng chính chủ nói rằng đó là số "7".
Bùi Đăng nhìn tờ giấy trước mặt, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nâng lên khóe miệng cũng đồng thời nhịn không được đỏ hốc mắt.
Bọn họ
không có ai quên ước định, nhưng vận mệnh lại cố tình trêu đùa bọn họ,
vì vậy trời xui đất khiến, cho đến hôm nay mới có thể cởi bỏ sự hiểu lầm này.
Cổ họng Bùi Đăng trào lên một trận chua xót, nửa ngày đều nói không ra lời.
Sau đó Lục Cẩn đã gửi qua rất nhiều chuyện cười, rốt cuộc một bé thỏ con
mua một trăm củ cà rốt đã thành công chọc cười Bùi Đăng, đối phương mơ
mơ màng màng mà rút trong ổ chăn cười.
"Tiêu Tiêu, anh không cần cố tình giả giọng nói chuyện, giống như thái giám".
Dừng một chút cậu lại nói "Cảm ơn", Lục Cẩn cũng cười, rộng lượng mà không cùng đối phương so đo "Thái giám" gì đó.
Đêm nay Bùi Đăng ngủ đến phá lệ thơm ngọt, chỉ là trong mộng lại cảm thấy
không thở nổi, cậu mơ thấy Lục Cẩn ném về phía mình từng củ từng củ cà
rốt, cà rốt đội lên thành một tòa tháp cao đè cậu ở phía dưới, hắn còn
nói muốn nhốt cậu dưới tháp cà rốt năm trăm năm để chuộc tội gửi thư sai địa chỉ.