Rực Cháy Lòng Anh

Chương 2: "Bây giờ tôi không còn nghèo nữa"


trướctiếp

Lật Trình Tịnh tiếp nhận đánh giá của Ngu Dịch, tâm trạng bình tĩnh: "Cũng lớn tuổi rồi, không thể xinh đẹp như khi còn trẻ."

Ấn ngón tay vào quai ly cà phê, cô nói thêm: "Không tính là mạo phạm."

Ngu Dịch hiển nhiên cảm thấy năm tháng mang đến cảm giác khác trước, nhưng nhất thời anh không thể nói rõ đó là cảm giác gì.

"Nhưng mà," Lật Trình Tịnh cân nhắc mở lời, "Tôi nghe ra anh rất không hài lòng với bộ dạng hiện tại của tôi, không bằng chúng ta yên tĩnh uống cà phê, sau đó đưòng ai nấy đi, không hẹn gặp lại."

"Em đang vội sao?" Ngu Dịch tựa lưng vào sô pha, toát ra vẻ nhàn nhã khác hẳn với Lật Trình Tịnh, "Nếu không vội, chúng ta tâm sự một chút."

"Chúng ta có thể trò chuyện, nhưng hình như giữa chúng ta không có gì để tâm sự." Lật Trình Tịnh nói.

Ngu Dịch dùng ngón tay mảnh khảnh ấn nhẹ chiếc thìa nhỏ, nói tiếp: "Tôi vẫn chưa quên những lời em nói ngày xưa."

Lật Trình Tịnh giữ im lặng.

"Em nói tôi chỉ là người giao đồ ăn không có học vấn, không có tư cách theo đuổi em."

Lật Trình Tịnh nhìn anh, ánh mắt yên tĩnh, không có một tia gợn sóng.

"Em từ chối nhận món quà mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng, đó là chiếc vòng mà tôi đã dùng hết số tiền tiết kiệm để mua." Ngu Dịch càng nghĩ càng thấy thú vị, tự nhiên cười nói: "Nhớ lại, lúc đó tôi cũng khá ngốc."

Lật Trình Tịnh vẫn nhìn anh, Ngu Dịch lông mày hơi nhướng lên, giống như lưỡi kiếm, mơ hồ có một tia sắc bén, tạo cho người đối diện cảm giác tự tin và thư thái.

Cô đoán rằng anh bây giờ có lẽ sống rất tốt, nếu không anh đã không trực tiếp đề cập đến chuyện bị tổn thương lòng tự trọng khi còn trẻ.

Một lúc sau, Lật Trình Tịnh nói: "Tôi đã nói những lời như vậy sao? Có lẽ vậy, tôi thực sự không nhớ rõ."

"Tôi sẽ không nhớ nhầm." Ngu Dịch nói: "Thật ra tôi nên cảm ơn em. Em đã cho tôi hiểu ra một số chân lý từ rất sớm. Ưu tiên hàng đầu của người đàn ông chính là phải kiếm thật nhiều tiền, nếu không có tiền, tình yêu có ý nghĩa gì chứ, ai thèm nhìn đến một tên nghèo kiết xác không có gì ngoài tình yêu."

Bầu không khí có chút đông cứng lại.

Lật Trình Tịnh buông ngón tay trên ly cà phê, đặt trở lại trên đùi, sau một hồi suy nghĩ, trực tiếp hỏi: "Hôm nay anh không phải ở đây ôn chuyện cũ với tôi chứ? Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

"Chỉ nói chuyện phiếm mà thôi." Ngu Dịch tựa hồ rất rảnh, càng lúc càng chậm rãi nói, "Hoàn toàn là trùng hợp, tình cờ nhìn thấy ảnh chụp của em trong hồ sơ, không ngờ em vẫn còn độc thân."

"Không phải anh cũng còn độc thân sao?" Lật Trình Tịnh dời tầm mắt đi, cô càng ngày càng cảm thấy nói chuyện này với anh là không thích hợp.

Ngu Dịch nghe vậy mỉm cười, cầm lấy một chiếc thìa nhỏ, nhẹ nhàng ném vào trong cốc cà phê, loại cà phê tiện lợi này anh không thèm uống, chỉ cảm thấy thích thú với phản ứng của cô gái đối diện: "Đúng vậy, nhân tiện, bây giờ tôi cũng không còn nghèo nữa."

"Thật vậy sao? Chúc mừng. Nhưng việc anh có tiền hay không thì liên quan gì đến tôi?"

Lật Trình Tịnh không muốn dây dưa với anh nữa, gần đây cô rất mệt mỏi, nhất là hôm nay, nếu biết trước gặp phải chuyện như vậy, cô sẽ không bao giờ đến.

Sự hối hận của cô ngày càng mạnh mẽ, cô cụp mắt xuống và cân nhắc xem có nên rời đi ngay bây giờ hay không.

Trong lúc Lật Trình Tịnh trầm mặc, Ngu Dịch nhìn đường nét khuôn mặt cô, đường nét vừa mềm mại lại anh dũng nhưng ánh mắt lại tiều tuỵ: "Nhìn kỹ thì em vẫn đẹp, thật ra lớn tuổi cũng có cái lợi, ít nhất sẽ không kén chọn như hồi còn trẻ."

Lật Trình Tịnh cau mày, tâm tình đối với lời nói và việc làm của anh càng ngày càng không thoải mái, không nghĩ nữa, liền đứng dậy cáo từ: "Xin lỗi, tôi còn có việc phải đi trước."

"Không sao." Ngu Dịch tỏ vẻ tôn trọng khách khí, nhàn nhạt nhìn người phụ nữ đang chuẩn bị rời đi, còn không quên nhắc nhở: "Hay là em để lại thông tin liên lạc cho tôi đi."

"Không cần." Lật Trình Tịnh cự tuyệt, "Chúng ta căn bản không thích hợp."


trướctiếp