Vô số ánh mắt quét qua quét lại Vân Thanh và Vân Nghiên Thư, xung quanh có những tiếng xì xào bàn tán.
Vân Nghiên Thư thậm chí còn kinh ngạc nhìn Vân Thanh ở dưới lầu, che miệng
kinh ngạc thốt lên: “Chị, sao chị… chị lại có thể ãn mặc giống em như
thế chứ?!”
Vân Nghiên Thư nép vào bên cạnh cố Tây Trạch, chiếc váy vải tuyn màu xanh
nước biển trên người cô ta đẹp như mơ, nó rất hợp với bộ đồ thủ cồng
haute couture màu xanh xám mà cố Tây Trạch đang mặc, giống như một cặp
váy cưới.
Nhưng Vân Thanh ở dưới sân khấu, lại mặc một chiếc váy y hệt!
Vân Nghiên Thư xấu hồ đến mức hai mắt đỏ hoe, cô ta nhìn Vân Thanh bằng ánh mắt vừa thất vọng vừa tức giận: “Chị à, em muốn chia sè niềm vui với
chị nên trước đây mới mang độ váy này cho chị xem… Chị sao lại có thể
mặc chiếc váy nhái hàng như vậy? Binh thường chị thích ở trong ánh đèn
sân khấu thì thôi đi, nhưng hôm nay là ngày trọng đại của đời em! Ngày
hỏm nay có phải chị muốn trờ thành trung tâm cúa sự chú ý không?”
Cô ta muổn giữ nó như một điều bất ngờ, Cố Tây Trạch cũng là lần đầu tlẻn nhìn thấy nó trong ngày hôm nay.
Anh ta nắm lấy tay Vân Nghiên Thư, bảo vệ cô trong vòng tay, nhìn chằm chằm Vân Thanh đang ở dưới sân khấu, nói bẳng một giọng lạnh lùng có chút
khinh bỉ: “Vân Thanh, cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy? Lòng tốt
của Nghiên Thư liên tục bị cô lợi dụng! Từ nay về sau, Nghiên Thư sẽ là
vị hôn thê của tôi, nếu cô lại dám bắt nạt cô ắy, tôi sẽ không bao giờ
tha cho cô!”
Cố Tây Trạch luôn là một quý ông khiêm tốn trước mặt người khác.
Bây giờ anh ta đang muốn bảo vệ vợ mình, anh ta đang tức giận với Vân Thanh, hình ảnh của anh ta ngay lập tức được nâng cao.
Đồng thời, anh ta khắng định Vân Thanh là
một người phụ nữ đầy mưu mô!
Ánh mắt của nghững người khách ở đó nhìn cô càng thêm ghê tởm, châm biếm chê cười.
“Thật không biểt xấu hổ, ngay cả tiệc đính hôn của em gái cũng muốn khoe khoang!”
“Người nhà quê đúng là không có tư cách, vô học! Vân Nghiên Thư trải qua tám đời xương máu, mới gặp phải một người chị như vậy!”
Tại biệt thự của Vân gia vào đêm hôm đó, Vân Thanh nhắc họ viết giấy chứng
nhận nợ, họ nghĩ rằng cồ là một cô gái rộng lượng, trước kia họ đã hiểu
lầm cô. Nhưng không ngờ … hóa ra bộ mặt thật của cỏ lại trơ trẽn như
vậy!!
“Người đâu!” cố Vãn Đạt trầm giọng gọi mấy vệ sĩ “Mời Vân Thanh tiểu thư rời khỏi đây!”
Vân Thanh lặng lẽ đứng đó từ đầu đến cuối, cô ở giữa vòng xoáy của dư luận, nhưng cô lại như người ngoài cuộc, thờ ơ và lãnh đạm không quan tâm đến những lời chửi bới khinh thường đó.
“Cố tồng muốn tôi đi, ít nhất cũng phải cho tỏi một lý do đúng không?” Vân
Thanh liếc mắt nhìn vệ sĩ đi tới trước mặt mình, nghiêm nghị nói.
Ánh sáng chói lọi của đèn chùm pha lê trên đầu rơi vào mắt cô, đôi
mắt long lanh kia bắn ra tia sắc bén lạnh lùng, thực sự làm cho mắt tèn
cao lớn kia choáng váng.
Làm sao có thể có một người phụ nữ vô liêm sỉ như vậy?
cố Vãn Đạt nối khùng lên: “Cô đến dự tiệc đính hỏn của con trai tỏi mà mặc hàng nhải! Không ném cỏ ra ngoài, đã là giữ thể diện cho Vân gia rồi!”