Gần giờ ngủ Trần Kiết Nhiên lại nhận được một tin nhắn, người gửi là
Lương Tử Oánh, nội dung vỏn vẹn vài chữ: "Chị, sinh nhật vui vẻ."
Trần Kiết Nhiên thoáng nghĩ, hôm nay cũng là sinh nhật Lương Tử Oánh.
Nàng dự định gõ vài chữ "Em cũng vậy", ngẫm lại vẫn nên thôi.
Với Trần Kiết Nhiên, sinh nhật là một loại xa xỉ, nhưng đối với Lương Tử
Oánh đương nhiên chỉ là việc nhỏ. Lương Tử Oánh trời sinh nhân duyên
tốt, mỗi năm đều có người vây quanh chúc phúc, nói không chừng năm nay
còn có những đồng sự trí thức Lâm Uyên Đại, một tin nhắn của Trần Kiết
Nhiên xem ra lãng phí, dù sao tin nhắn cũng là tiền.
Trần Kiết Nhiên và Trần An An thảo luận về tết năm nay.
Năm nay đêm giao thừa rơi đúng vào ngày 14 tháng 2, cũng là lễ tình nhân,
là sinh nhật Trần An An, lễ tình nhân thì thôi, không liên quan đến mẹ
con các nàng, nhưng nghênh đón giao thừa cộng thêm sinh nhật Trần An An, tất nhiên phải thoải mái vui vẻ một phen.
"Mẹ, cuối cùng năm nay chúng ta coi như có thể thoải mái đón chờ năm mới." Khoé miệng dính bơ, Trần An an có chút hãnh diện.
Mấy năm trước đều đón tết trong căn phòng dưới tầng hầm, khó tránh ẩm ướt,
năm ngoái ở nhà Cố Quỳnh, hai người chen nhau trong phòng ăn bữa cơm tất niên đơn giản, càng uất ức.
Giờ thì tốt rồi, căn nhà rộng rãi
sáng sủa, công việc mới của Trần Kiết Nhiên cũng dễ dàng hơn, nàng còn
thi lên đại học, Trần An An sắp mười hai tuổi, đầu tháng 9 sang năm
chính thức lên sơ trung, hết thảy đều tràn ngập hy vọng, thật đáng ăn
mừng.
Nội tâm Trần Kiết Nhiên hưng phấn: "Nên ăn mừng lớn một chút."
Các nàng vẫn chưa tính toán xong sẽ ăn mừng thế nào, Lương Tử Oánh đột ngột gọi tới.
Trần Kiết Nhiên nhìn dãy số, là người gửi tin nhắn lúc nãy, do dự một hồi,
Trần An An thuận miệng hỏi ai gọi, Trần Kiết Nhiên cười cười, nói không
có gì, thả muỗng xuống bàn, nói mình ăn no rồi, dặn Trần An An không ăn
hết nhớ cho vào tủ lạnh, sau đó đi tới ban công, khép cửa, bấm nhận cuộc gọi.
"Xin chào, xin hỏi có việc gì?" Trần Kiết Nhiên thờ ơ,
chính là thái độ đối xử với người lạ, điều này khiến Lương Tử Oánh đau
lòng.
"Chị, hôm nay cũng là sinh nhật em, chị không chúc em một tiếng sinh nhật vui vẻ sao?"
Trần Kiết Nhiên nhất thời nghẹn lời, ngượng ngùng, nói: "Biết bao nhiêu người chúc mừng, thiếu chị cũng không làm sao."
"Em không cần người khác chúc mừng, em muốn nhận lời chúc từ chị."
Nói đến vậy, Trần Kiết Nhiên cũng không phải sắt đá, nàng khô cằn đáp ứng: "Sinh nhật vui vẻ."
"Đáng tiếc không được gặp chị trực tiếp, chị, giá như bây giờ chị có thể đứng trước mặt em, nói với em sinh nhật vui vẻ thì quá tốt rồi."
Trần Kiết Nhiên đau đầu, không nắm được Lương Tử Oánh muốn cái gì.
Năm đó hai người duy trì mối quan hệ chị em trên danh nghĩa, Lương Tử Oánh
kiên trì vào vai chị em tình thâm, vậy cũng có thể hiểu được, nhưng hôm
nay mỗi người một ngả, mọi sự rõ ràng hai người không chút quan hệ máu
mủ, thậm chí ngay cả họ cũng đổi rồi, nơi này cũng không phải Tây Triều, miễn là hai người xa cách, sẽ không ai biết các nàng từng là chị em,
làm người xa lạ không tốt sao? Lương Tử Oánh năm lần bảy lượt thâm tình
trung nghĩa là muốn cho ai xem?
Trần Kiết Nhiên không chút cảm động, ngược lại càng cảm thấy hoang đường.
Giả như năm đó Lương Tử Oánh thật sự coi trọng Trần Kiết Nhiên, thành thật
nói với Trần Kiết Nhiên chuyện giữa nàng và Cố Quỳnh thì Trần Kiết Nhiên đã tự biết nên làm gì, sẽ quay đầu rút lui, khẳng định không cõng lấy
mũi dao đâm sâu như vậy.
Mãi đến bây giờ Trần Kiết Nhiên cũng
không hiểu, năm đó Lương Tử Oánh nghĩ gì, nếu nàng yêu thích Cố Quỳnh,
tại sao không nói? Chẳng lẽ nàng và Cố Quỳnh có sở thích quái dị, cảm
thấy trêu đùa người khác rất thú vị sao?
Lương Tử Oánh ở đầu dây
bên kia đợi nửa ngày không thấy Trần Kiết Nhiên phản ứng, tự biết lỡ
lời, ho khan hai tiếng che giấu lúng túng: "Chị..." Nàng muốn khơi
chuyện, bị Trần Kiết Nhiên lên tiếng đánh gãy.
"Cô nên gọi tên tôi đi, tôi vốn không phải chị cô."
Bị một người xa lạ gọi chị, cảm giác này lúc nào cũng là lạ.
"Được rồi." Lương Tử Oánh buông tiếng thở dài, hô hấp bình bình vài giây, âm thanh ôn nhu đến lòng người mềm mại: "A Nhiên ---"
Giai điệu nhẵn nhụi êm tai, oanh thanh uyển chuyển, ai nghe xong cũng phải
nương theo ba phần, chỉ Trần Kiết Nhiên không hề lay động, thậm chí cảm
thấy buồn cười.
"Không còn việc gì, tôi cúp máy trước."
Lương Tử Oánh kinh ngạc nghe tiếng cúp máy trong ống loa.
Trần Kiết Nhiên không phải kiểu người luôn động tâm với nữ nhân, trước khi
gặp Cố Quỳnh, nàng chưa từng nảy sinh tình cảm với nữ giới, đương nhiên
đối với nam giới cũng vậy.
Nói chính xác hơn là, trái tim Trần
Kiết Nhiên chỉ vì Cố Quỳnh mà thổn thức, toàn bộ nam nam nữ nữ ở bên
ngoài, cho dù mỹ hảo đến đâu, trong mắt Trần Kiết Nhiên cũng không khác
biệt --- đều khiến nàng tự ti mà thôi.
Ái tình đến với Trần Kiết
Nhiên quá sớm, thiêu đốt quá nhiệt liệt, cũng rất nhanh chỉ còn lại một
nắm tro tàn, kể từ đó trong lòng đã sớm không còn mơ hão đến tình yêu.
Càng không cần phải nói Lương Tử Oánh là người cùng Trần Kiết Nhiên lớn lên, nhìn Lương Tử Oánh ngoại trừ tự ti nàng còn hâm mộ, mười mấy năm làm
chị em, căn bản không thể nghe ra ý vị tán tỉnh nồng đậm trong lời nói.
Chuyện này cũng là việc khiến Lương Tử Oánh buồn khổ, làm sao để "Tình thân"
biến thành tình yêu? Cần một bước ngoặt, chỉ có thể chờ, không thể vội.
Thi xong, Trần Kiết Nhiên ung dung hơn rất nhiều, nhân ngày khí trời tươi
sáng quyết định tổng vệ sinh một lần. Quán Ngạn hoa viên ở ngay sát vách trường học Trần An An, lúc trước Trần Kiết Nhiên bận học nên mỗi buổi
trưa Trần An An đơn độc về nhà ăn cơm nghỉ ngơi, hiện tại Trần Kiết
Nhiên rảnh rỗi, mỗi buổi trưa vừa về đến cửa Trần An An đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm nức, tháng ngày thoải mái, gương mặt nhỏ dưỡng đến trắng
trẻo hồng hào, sắc mặt Trần Kiết Nhiên cũng tốt lên không ít.
Không còn làm việc lao động chân tay, mùa đông năm nay lớp da tay chai lỳ dần bong tróc, vết chai không còn, xem ra có chút trắng mịn, ngay cả Trần
An An cũng nói tay mẹ so với trước đây mềm mại hơn rất nhiều.
Trần An An đẩy cửa bước vào, Trần Kiết Nhiên lên tiếng, hỏi: "Sao hôm nay con về muộn vậy?"
"Còn không phải vì trước cửa trường học có con chó săn lớn a, cũng không
biết là chó nhà ai, không rọ mõm không xích, ba ngày qua nó cứ chạy vào
trường, hại con trốn trong trường không dám ra, chờ nó đi rồi mới dám
về."
Việc này Trần An An đã nhiều lần oán giận kể cho Trần Kiết
Nhiên nghe, học sinh trong trường đều là mấy cái nam nữ hài không có
năng lực phản kháng, con chó kia còn cao lớn hơn một số bạn nhỏ, bắp
thịt cuồn cuộn, miệng đầy răng nanh, toàn thân đen bóng, đừng nói học
sinh, mà ngay cả Trần Kiết Nhiên bắt gặp cũng kinh hãi.
Không
những thế, nó còn cực kỳ hung hăng, gặp ai không hợp mắt liền đuổi theo
sủa inh ỏi, doạ mười mấy học sinh sợ hãi khóc ngất.
Trần Kiết
Nhiên đã nhiều lần trao đổi với bảo vệ trường học, yêu cầu có biện pháp
giải quyết, hoặc là đuổi nó đi, hoặc là gọi chủ xích lại, tránh ảnh
hưởng đến sự an toàn của học sinh.
Bảo vệ suy cho cùng cũng chỉ
đi làm kiếm miếng cơm manh áo, cũng rất khó khăn, nói bóng nói gió, lộ
ra một chút tin tức: "Chó này của lãnh đạo trường nuôi dưỡng, tôi nào
dám đuổi a."
"Lẽ nào đợi đến khi nó cắn người mới quản sao?" Trần Kiết Nhiên oán giận.
Bảo vệ nhún vai bất đắc dĩ.
Sau đó Trần Kiết Nhiên báo cảnh sát, nhưng chó không cắn người, cảnh sát
đến cũng không làm nên chuyện, chỉ phê bình chủ của nó, nói trong nội
thành không được nuôi chó lớn, bảo nàng mau mau an bài hợp lý.
Vô dụng, phạt mấy lần, đâu lại vào đó.
Trần Kiết Nhiên không thể làm gì hơn ngoài nhắc nhở Trần An An cẩn thận, nhìn thấy chúng phải trốn đi.
"Cũng may nửa năm nữa con lên sơ trung rồi." Trần Kiết Nhiên soạn cơm lên
bàn: "Kiên trì vượt qua nửa năm này, chú ý bảo vệ chính mình."
"Mẹ yên tâm."
Mọi thứ nào như con người dự liệu, một tuần trước kì thi cuối kỳ, Trần Kiết Nhiên nhận được điện thoại của chủ nhiệm lớp, nói Trần An An bị chó
cắn, hiện tại đã được người đi đường đưa đến bệnh viện.
"Bệnh viện nào? Có nghiêm trọng không?" Trần Kiết Nhiên kinh hoảng, món đồ trong tay rơi "Ầm" xuống đất.
Chủ nhiệm lớp là người trẻ tuổi, lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, nói
năng lộn xộn, Trần Kiết Nhiên lắng tai, miễn cưỡng tách rời tiếng khóc
nghe được tên bệnh viện, lập tức chạy ra khỏi nhà, trên người còn đeo
tạp dề, dưới chân vẫn dẫm dép bông.
Chủ nhiệm lớp lo lắng đi tới
đi lui trước cổng bệnh viện, thấy nàng chạy tới, mau mau nghênh đón,
thiếu nữ tốt nghiệp đại học không bao lâu, nói lắp bắp, viền mắt đỏ
ngầu: "Mẹ An An...Tôi có lỗi với cô...". truyen bac chien
"Chuyện này để sau hẵng nói, An An sao rồi?"
"Trong phòng phẫu thuật, nữ nhân có lòng tốt cứu con bé cũng bị cắn một cái,
phỏng chừng lúc này đang khâu vết thương. Mẹ An An, cô nên cảm tạ cô
nương kia, nếu cô ấy không kịp thời cứu giúp, e sợ ngay cả xương cũng bị con chó kia cắn đứt."
Con chó lớn không biết vì sao đột nhiên
điên lên, sủa lớn một tiếng, tiếp theo vọt vào trong đám người, Trần An
An tránh không kịp, bị nó cắn một cái vào bắp chân, máu tươi nhuộm đỏ
mặt đất. Con chó săn xem Trần An An là con mồi, hai mắt long sòng sọc,
cắn nàng. Cổ họng không ngừng gừ gừ cảnh cáo, những người xung quanh
không ai dám tới gần, may thay một nữ nhân xông lên phía trước, không
quản bị cắn ở tay, vẫn ra sức khống chế khung hàm mạnh mẽ của con chó
nặng hơn 100 kg.
Trần Kiết Nhiên nóng lòng chờ đợi bên ngoài phòng giải phẫu.
Cùng chờ đợi với nàng còn có hai nam nhân vóc người cao lớn, âu phục chỉnh
tề, hẳn là bạn hoặc người nhà của cô nương cứu Trần An An.
Cửa phòng giải phẫu mở ra, Trần An An ngồi trên xe lăn, bắp chân trái bao bọc băng gạc, sắc mặt trắng bệch.
"Chú ý nghỉ ngơi sẽ không sao, vết thương rất sâu, tôi đã tiêm vaccine phòng bệnh dại, cần ở lại bệnh viện hai ngày để theo dõi thêm, cô đi làm thủ
tục nhập viện cho con bé đi."
"Biết rồi, cảm ơn bác sĩ." Trần
Kiết Nhiên chuẩn bị rời đi, cùng lúc cửa phòng khác mở ra, nữ nhân kia
cũng nhợt nhạt suy yếu, chỉ khác ở chỗ băng gạc quấn trên cánh tay trái, thêm một sợi băng vải quấn lên cổ.
Hai nam nhân vạm vỡ bận bịu đỡ người, Trần Kiết Nhiên quay đầu nhìn lại, kinh ngạc: "Sao lại là cô?"
Người cứu Trần An An không phải ai xa lạ, chính là người nửa năm chưa gặp,
hoặc những tưởng cả đời này cũng không gặp nữa - Cố Quỳnh.
Cố
Quỳnh thấy nàng, có chút né tránh, giống như làm sai điều gì:
"Mình...Mình không cố ý xuất hiện trước mặt cậu, chỉ là trùng hợp đi
ngang qua, nhìn thấy An An gặp nguy hiểm..."
Đây là lời nói thật, mọi sự chỉ là trùng hợp.
Cố Quỳnh vốn dự định băng bó vết thương thật nhanh, rời đi trước khi Trần
Kiết Nhiên đến, lo sợ nàng cho rằng Trần An An bị thương là mưu kế của
cô, khiến nàng hiểu lầm, thêm phần chán ghét.
Không nghĩ tới giáo viên chủ nhiệm làm việc quá nhanh, nàng gọi điện thoại thông báo cho
Trần Kiết Nhiên, Cố Quỳnh muốn trốn cũng không được.
Trần Kiết
Nhiên nhìn vẻ mặt hoảng loạn của người vừa cứu con gái mình, cánh tay
trái còn treo trước ngực, mặt mày hoảng loạn như phạm sai lầm, có lẽ vì
đánh nhau với con chó dữ mà đầu tóc rối bời một góc, trông vừa thảm lại
vừa buồn cười.