Bất Công

Chương 58: Trần Kiết Nhiên tươi sáng


trướctiếp

Trần An An không biết vì lí do gì mà Trần Kiết Nhiên phát hoả, trong lòng hơi hồi hộp, bỗng nhiên nàng ôm cổ Trần An An khóc lớn.

Trần Kiết Nhiên ý thức được bản thân mất không chế, cũng có chút hối hận, vỗ nhẹ lưng Trần An An, nuốt cơn giận xuống, nửa ngày không nói gì.

Tình cảnh này nằm ngoài dự liệu của Lương Tử Oánh.

Dù sao Trần An An chỉ là một đứa trẻ, mà trẻ con thì đơn thuần dễ dụ, mấy ngày này Trần Kiết Nhiên sinh bệnh là cơ hội tốt để Lương Tử Oánh tiếp cận.

Lương Tử Oánh kể cho Trần An An nghe rất nhiều chuyện khi các nàng còn bé, bất tri bất giác ảnh hưởng đến tư duy Trần An An, khiến nàng cho rằng Lương Tử Oánh và Trần Kiết Nhiên là chị em tình thân.

Không nói đâu xa, hôm qua lúc đến đón Trần An An tan học, nàng lên tiếng thúc đẩy, nhất định muốn ba người cùng nhau sống chung một nhà.

Trần An An do dự, Lương Tử Oánh mê hoặc: "Lẽ nào An An cảm thấy dì nhỏ đối với con không tốt, cho nên không thích dì sao?"

"Không có! Ngoại trừ mẹ ra, người con thích nhất chính là dì nhỏ!" Trần An An trả lời không chút nghĩ ngợi.

"An An và mẹ đi đến chỗ dì nhỏ rồi, không cần lo lắng Cố Quỳnh phiền phức nữa, mẹ có thể an tâm thi đại học, An An cũng không cần lo lắng về học phí, dì nhỏ sẽ lo cho con."

"Nhưng...Nhưng mà..." Trần An An khó xử: "Mẹ đã nói, không cho con muốn đồ của người khác..."

"Dì nhỏ không phải người khác a?" Lương Tử Oánh cười cực kỳ thân thiết: "Dì nhỏ là người nhà, đã là người nhà thì không phân chia của mình của ta, An An nói có đúng không?"

"Đúng! Đúng!" Trần An An cao hứng đập tay, lập tức đồng ý, chờ mẹ xuất viện nhất định phải khuyên mẹ đến nhà dì nhỏ.

Vì thế hôm nay Trần An An mới nỗ lực gây nháo, để Trần Kiết Nhiên không khống chế được tâm tình.

"Mẹ xin lỗi...Con đừng khóc...Chúng ta đến nhà dì nhỏ..." Trần Kiết Nhiên ôm Trần An An an ủi.

Chỉ khi ôm bé con vào lòng Trần Kiết Nhiên mới có cảm giác yên tâm, không sợ Lương Tử Oánh cướp mất.

Lương Tử Oánh có chút luống cuống, nàng không biết nguyên nhân Trần Kiết Nhiên chống cự đến từ đâu.

Quả thật đối với thủ đoạn năm đó Lương Tử Oánh luôn mang theo hổ thẹn, nhưng việc này chu toàn không chút sơ sót, Trần Kiết Nhiên hoàn toàn không biết.

Lương Tử Oánh nghĩ, đứng trên góc độ của Trần Kiết Nhiên, đại khái Cố Quỳnh có mới nới cũ, muốn oán hận thì sẽ oán hận Cố Quỳnh, tại sao lại oán hận luôn cả nàng?

Cách lí giải duy nhất là, Trần Kiết Nhiên đã sớm biết chuyện giữa nàng và Cố Quỳnh, hơn nữa đã biết từ lâu.

Cộng với việc ngày nàng xuất ngoại du học Trần Kiết Nhiên một mực không muốn gặp, tất cả đều hợp lý.

Lương Tử Oánh có chút đau đầu.

Hơn bất kỳ ai, Lương Tử Oánh là người biết rõ Trần Kiết Nhiên có bao nhiêu mềm lòng, ngay cả tính khí cứng đầu cũng đều rõ ràng, nếu chuyện năm đó không bại lộ, dựa theo tính cách của Trần Kiết Nhiên, Lương Tử Oánh muốn tiến vào cuộc sống của nàng là chuyện dễ như ăn cháo, nhưng hiện giờ...Rất khó khăn.

Lúc này điều nên làm là không được manh động, phải chăm sóc như cách mà người ta đem con vật nhỏ đến môi trường xa lạ, làm nàng cảm thấy an toàn.

Cố Quỳnh rất phiền muộn.

Mối quan hệ của hai người khó khăn lắm mới có chút tiến triển, Lương Tử Oánh vừa xuất hiện liền khiến toàn cục đổ nát, giờ đây Trần Kiết Nhiên không muốn lại gần cô.

Cục diện trước mắt, Cố Quỳnh nói không được mà không nói cũng không xong, chỉ biết lặng người nhìn nàng.

Lương Tử Oánh ung dung như cũ, chủ động bước đến sờ đầu An An, Trần Kiết Nhiên quay đầu, nhìn trừng trừng. Lương Tử Oánh thức thời cấp tốc thu tay, thuận tiện lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách an toàn, muốn Trần Kiết Nhiên biết nàng không có ác ý.

"An An ngoan, đừng khóc." Lương Tử Oánh làm bộ khó xử, cười hiền khuyên giải: "Con nên nghe mẹ quay về nhà dì Cố đi thôi, ngoan, mẹ con vẫn chưa khoẻ, đừng làm nàng thương tâm."

Trần An An ôm Trần Kiết Nhiên, không ngẩng đầu cũng không nói gì.

Bên ngoài gió lớn, Trần Kiết Nhiên che miệng ho khan vài tiếng.

Cố Quỳnh không quản được có bị Trần Kiết Nhiên chán ghét hay không, sức khoẻ quan trọng, tiến lên giúp mẹ con các nàng chắn gió.


trướctiếp