Lương Tử Oánh bị Trần Kiết Nhiên từ chối thẳng thừng, nhất thời lúng
lúng, chỉ là rất nhanh đã dấu nhẹm, hoàn hảo vô khuyết, nở nụ cười quen
thuộc: "không sao, chị, trước tiên chị phải chuyên tâm dưỡng bệnh thật
tốt, ngày tháng còn dài, chuyện này lúc khác chúng ta bàn sau."
Về khoản hiểu rõ tâm tình Lương Tử Oánh kỳ thực cao tay, biết rõ muốn
thuần phục người chị ngoan cường này, chỉ có thể nói bóng nói gió, không thể thúc đẩy, bằng không sẽ phản tác dụng, đẩy Trần Kiết Nhiên ngày
càng xa.
Vì lẽ đó cho dù sau khi về nước Lương Tử Oánh đã sớm
điều tra xong thân phận bối cảnh, nhưng phải đợi thời cơ chín muồi mới
chủ động lộ diện.
Cũng nhờ Cố Quỳnh kích thích mà Trần An An mới
bỏ nhà đi, để Lương Tử Oánh có cơ hội hoàn hảo xuất hiện --- đối với
Trần Kiết Nhiên, Trần An An vô cùng quan trọng, Lương Tử Oánh hiểu rõ
điều này. Nàng cười Cố Quỳnh ngu dốt, không thấu tình đạt lý, dám đắc
tội với tiểu tổ tông, cho dù Trần Kiết Nhiên chấp nhất hiềm khích lúc
trước, nhưng nàng sẽ cân nhắc đến sự yêu thích của Trần An An.
Cố Quỳnh căn bản không có cơ hội.
Lương Tử Oánh cao tay hơn nhiều, nàng về nước đã lâu, tại sao lại trùng hợp
xuất hiện ở ngã tư đường? Lại trùng hợp mang theo bức ảnh thời niên
thiếu chụp chung với Trần Kiết Nhiên? Thế là Trần An An tin chắc hai
người là chị em tình thân.
Dù sao Lương Tử Oánh cũng từ đáy xã hội đi lên, lực quan sát hơn người, không bỏ qua bất kì cơ hội nào.
Có được sự yêu thích của Trần An An, mới có khả năng công phá trái tim Trần Kiết Nhiên.
Lương Tử Oánh luyên thuyên một buổi chiều, đã kể cho Trần Kiết Nhiên nghe toàn bộ quá trình du học mấy năm qua.
Kỳ thực Trần Kiết Nhiên là người quan tâm đến người thân, Lương Tử Oánh
biết rõ điều này, mới chắc chắn nàng sẽ hứng thú trò chuyện.
Nàng quá tự tin, không ngờ tới Trần Kiết Nhiên không muốn nghe dù chỉ một chút.
Nói Trần Kiết Nhiên bụng dạ hẹp hòi, hay nói nàng ghen tị cũng được, Lương
Tử Oánh nắm trong tay tất cả những gì nàng chỉ thấy mà không tài nào với được --- Để Trần Kiết Nhiên hâm mộ trình độ học vấn cao, lý lịch xuất
chúng, nghề nghiệp được ngừơi người tôn kính...
Lương Tử Oánh dễ
dàng xuất ngoại du học, phong quang về nước với tấm bằng thạc sĩ trong
tay, nhanh chóng trở thành giảng viên của trường đại học tiếng tăm lừng
lẫy.
Mà Trần Kiết Nhiên chật vật mười hai năm không ngừng nghỉ mới thi đậu vào Lâm Uyên Đại kết quả lại không thể đi học.
Cuộc sống sinh viên là thế nào?
Có một năm Trần Kiết Nhiên lén lút đi quan sát thời điểm tân sinh viên
nhập học, sinh viên năm nhất cầm tờ giấy báo trúng tuyển phấn chấn tiến
vào cổng trường, không cần nói Trần Kiết Nhiên có bao nhiêu hâm mộ, chỉ
biết nàng ngồi ở phía bên kia đường nhìn đến cuối ngày cũng không vô vị
--- dù biết rõ Lâm Sư Đại không khắt khe, người ngoại lai cũng có thể
vào trường tham quan, nhưng nàng không dám tiến vào một bước.
Sợ rằng tâm tình đổ nát, không chịu đựng nổi.
Vì lẽ đó, Trần Kiết Nhiên khó ngăn được suy nghĩ Lương Tử Oánh đang muốn khoe khoang.
Hơn nữa lúc này trong phòng còn có Cố Quỳnh.
Miễn là cảnh tượng hai người các nàng ở cùng một chỗ liền khiến Trần Kiết
Nhiên khó chịu, hình ảnh sáu năm trước lũ lượt kéo về, trong bệnh viện,
hai người mờ ám lại bận tâm không để nàng phát hiện.
Sáu năm trôi qua, cảnh tượng hoàn nguyên, Trần Kiết Nhiên nghĩ, nàng nên thử làm
người tốt một lần, giúp hai người nối lại tình duyên, tìm về khoảng thời gian mỹ hảo năm đó.
Một đôi trời sinh, hai nữ nhân xinh đẹp đứng chung một chỗ, khá khen ông trời thật khéo sắp đặt.
"...Có một lần em đi công tác ở Đức, ngày đầu tiên vì chưa quen với khí
hậu..." Lương Tử Oánh nói được nửa câu, bị Trần Kiết Nhiên lên tiếng
đánh gãy.
"Xin lỗi, chị muốn nghỉ ngơi một lúc, em có thể ra
ngoài không?" Ngữ khí rất nhạt, có thể nghe ra nàng không chút hứng thú
với câu chuyện còn dang dở.
Cố Quỳnh vốn dĩ không vui vì khoảng
thời gian thân mật của các nàng bị Lương Tử Oánh chen chân đứng giữa, ôm ngực ngồi trên giường bệnh sinh hờn dỗi, giờ khắc này nghe Trần Kiết
Nhiên lãnh đạm, mở cờ trong bụng hận không thể vỗ tay khen hay, liếc
nhìn Lương Tử Oánh, cười trộm.
"Cái gì?" Lương Tử Oánh bất ngờ.
"Chị hơi mệt, muốn ngủ trưa, phiền em ra ngoài cho."
Lương Tử Oánh là người thông minh, dễ dàng hiểu thấu lòng người, nhìn thấy
lành lạnh trong mắt Trần Kiết Nhiên liền minh bạch, đề tài này chỉ làm
nàng hậm hực không vui.
Lương Tử Oánh không giống Cố Quỳnh một
mực bám riết lấy Trần Kiết Nhiên, nàng biết không thể vội, tiến thoái
chừng mực, lúc này mới từ từ đứng dậy, mặc cho Trần Kiết Nhiên lạnh lẽo
cứng rắn, vẫn duy trì vẻ mặt ôn hoà: "Vậy em đi mua một ít nguyên liệu,
làm bữa tối xong rồi sẽ mang đến cho chị, chị, chị muốn ăn món gì? Thịt
xào chua ngọt có được không? Chị thích ăn ngọt nhất!"
Cố Quỳnh hí hửng ra mặt, nhìn Lương Tử Oánh thêm phần xem thường.