Cho tới cuối cùng Trần Kiết Nhiên vẫn không tiếp nhận lời đề nghị.
Đầu tháng 9 năm nay Trần An An sẽ lên lớp sáu, chính thức bước vào thời kỳ
mẫn cảm của thiếu nữ, Trần Kiết Nhiên cần ở bên cạnh làm một người bạn
dẫn dắt nàng, cùng nàng đón chờ sự thay đổi của cơ thể, không để nàng
rơi vào khủng hoảng. Nếu như lúc này Trần Kiết Nhiên theo đuổi lý tưởng, nhỡ như Trần An An xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cả đời nàng không thể tha
thứ cho chính mình.
Nếu Trần Kiết Nhiên đã lựa chọn trở thành mẹ
của Trần An An, thì đi đôi với đó là trách nhiệm và nghĩa vụ nuôi dưỡng
nàng nên người.
"Cố Quỳnh, cảm ơn cô đã trao cho tôi cơ hội này,
thật ra, tôi rất muốn tiếp tục việc học, sớm muộn gì sẽ có một ngày tôi
tiếp tục ước mơ đang dang dở, chỉ tiếc không phải bây giờ." Trần Kiết
Nhiên trả lại văn kiện cho Cố Quỳnh.
Người đề nghị nàng quay lại
trường học là Cố Quỳnh, điều này khiến Trần Kiết Nhiên rất bất ngờ, nàng cho rằng Cố Quỳnh sẽ không bao giờ cân nhắc đến chuyện vun vặt này,
không nghĩ tới cô đã thay nàng báo danh vào khoá học bổ túc.
Nói
không cảm động là giả, nhưng so với những tổn thương mà Cố Quỳnh gây ra, điểm cảm động này quả thực nhỏ bé không đáng kể, không thể thay đổi sự
phòng bị và nỗi sợ trong nàng.
Chẳng lẽ năm đó Cố Quỳnh đối xử
với nàng không tốt? Không tỉ mỉ sao? Không phải, lúc mới bắt đầu tiếp
cận, Cố Quỳnh cũng chăm sóc tận tình, chỉ là sau này dần dần bắt đầu
không thèm để ý.
Ai có thể biết được cô sẽ không đi lại con đường cũ đây?
Cố Quỳnh nhìn ra lưu luyến trong mắt Trần Kiết Nhiên, không định kết luận, chỉ nói: "Không sao, khoá học này một tuần nữa mới bắt đầu, cậu vẫn còn thời gian để suy nghĩ, A Nhiên, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ rồi mới quyết
định cũng không muộn."
Dù muốn dù không kết quả cũng chỉ có một, trừ phi Trần Kiết Nhiên nhẫn tâm mặc kệ Trần An An mà thôi.
Cố Quỳnh rất cố gắng trong việc học cách tôn trọng Trần Kiết Nhiên.
Khương Tân Nhiễm dạy cô rất nhiều, khiến cho cô hiểu ra không ít điều đúng đắn.
"Em không đặt nàng vào vị trí bình đẳng, luôn đứng trên cao làm Cố tiểu thư cao cao tại thượng, chờ đợi nàng hầu hạ cơm bưng nước rót, ép nàng làm
bảo mẫu miễn phí cả đời, như thế là yêu sao? Chẳng lẽ chỉ cần trót lưỡi
đầu môi nói yêu nói thương, liền muốn nàng tin lời em? Người trẻ tuổi à, lời nói phải đi đôi với hành động thực tế!"
"Phải thực tế như thế nào mới đúng?" Cố Quỳnh khổ não.
Trần Kiết Nhiên rất thông minh, kể từ lúc chấp nhận đến đây đã định rõ mối
quan hệ của hai người là "Cố chủ - bảo mẫu", nàng làm tròn bổn phận chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Cố Quỳnh, Cố Quỳnh trả cho nàng tiền lương, rất công bằng rất trong sạch, không hề duy trì một chút cảm tình vượt
quá mối quan hệ thương mại, Cố Quỳnh muốn tự ý hành động cũng không có
chỗ chen chân.
"Em thật ngốc a." Khương Tân Nhiễm vừa giận vừa
buồn cười: "Chị đâu nói em quấy nhiễu cuộc sống của nàng? Ý chị là em
phải giúp nàng làm việc nhà! Ví dụ như lau dọn nhà cửa, thay hoa, giúp
nàng vứt rác; khi Nhiên Nhiên làm cơm, em ở cạnh phụ bếp, rửa rau dọn
chén. Tiểu muội muội cho dù em không biết nấu ăn, chẳng lẽ cũng không
biết rửa chén sao? Đây không phải là muốn em cung kính đội nàng lên đầu
làm nãi nãi cái gì cũng không cho làm, mà là em phải nhân cơ hội giúp đỡ nàng, để nàng biết em không phải Cố đại tiểu thư chỉ tay năm ngón! Vừa
có thể đặt hai người vào mối quan hệ bình đẳng, đồng thời còn có thể
tăng thời gian ở chung, bồi đắp tình cảm, biết chưa?"
Nói thật Cố Quỳnh lớn đến như vậy chưa từng phục ai, ngay cả ba Cố cô cũng không
phục, nhưng lần này lại tâm phục khẩu phục Khương Tân Nhiễm: "Chị Tân
Nhiễm, chị thật cao tay, chẳng trách có thể thuần phục Cố Nhược."
Khương Tân Nhiễm liếc Cố Quỳnh một cái: "Không biết lớn nhỏ, Cố Nhược là tên để em gọi sao? Phải gọi là chị."
Có điều Cố Quỳnh không biết, kỳ thực cô nói sai rồi, không phải Khương Tân Nhiễm thuần phục Cố Nhược, mà là Cố nhược thuần phcuj được người "Chị
dâu" này.
"Còn nữa, Cố Quỳnh em đừng tưởng rằng có thể quên những chuyện ngu xuẩn trước kia em làm với Nhiên Nhiên, có những nỗi đau một
khi đã gây nên tổn thương là sẽ nhớ cả đời, chị đây thấy em thành tâm ăn năn mới bấm bụng giúp đỡ, nếu em còn dám vô liêm sỉ thêm một lần nào
nữa, thì sau này dù em có quỳ trước mặt chị lạy đủ chín lạy thì chị cũng không bao giờ giúp em, nhớ lấy?"
"Nhớ rồi, nhớ rồi!" Cố Quỳnh gật đầu như dã gạo.
Một lần đã đủ hối hận, còn có lần thứ hai sao? Nghĩ cũng không dám nghĩ!
Có đôi khi Cố Quỳnh tự ngẫm, tại sao chỉ có thể là Trần Kiết Nhiên? Năm,
sáu năm vẫn không thể quên nàng? Nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất có thể
lí giải chính là Trần Kiết Nhiên quá ngốc, quá ngây thơ.
Cố Quỳnh từng gặp vô số loại người, bất luận gặp gỡ qua đường hay có sự sắp đặt, ít nhiều bởi vì cô mang họ Cố, lại có một người mẹ tự xưng là vĩ đại
nhất, luôn muốn tính toán đường đi nước bước giúp cô có thể đứng ở vị
trí cao nhất, đến lúc đó mẹ hiền cũng bằng con quý, phong quang vô
lượng.
Cái gọi là chân tâm thật ra đều là hạng người xu nịnh, muốn vây lưới bòn rút thật nhiều lợi ích từ Cố Quỳnh mà thôi.
Chỉ có Trần Kiết Nhiên mới là người chân tâm vì cô, không vì bất cứ thứ gì khác.
Cho đến nay, những người có mối quan hệ "Gần gũi" với cô đều có mục đích,
ngay cả Trần Tử Oánh tiếp cận cô cũng vì toại nguyện xuất ngoại du học.
Chỉ có Trần Kiết Nhiên, người con gái mà ngày trước Cố Quỳnh luôn nói yêu
thích, nhưng chưa từng cho nàng bất cứ thứ gì --- ngoại trừ một tâm hồn
tổn thương cùng một nhân sinh bị phá nát.
Mà Trần Kiết Nhiên cũng không đòi hỏi cái gì, lúc nào nàng cũng cười ngây ngốc: "Cố Quỳnh, gặp
cậu là điều may mắn nhất đời này."
Trong lòng Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên quá chân thành thuần tuý, cô trao cho nàng một phần yêu thương,
nàng liền dùng tất cả tấm lòng báo đáp, không lưu lại một điểm tư tâm.
Sau khi va chạm với trái tim chân thành ấm nóng, ngày tháng tiếp theo gặp
phải những người có mục đích riêng, Cố Quỳnh vô cùng coi thường, đồng
thời làm hoài niệm về Trần Kiết Nhiên dậy sóng.
Trần Kiết Nhiên
giống như cái bàn ủi nóng đỏ trát vào tâm cô, xì xì bốc khói, vòng đi
vòng lại, người con gái đó từ lúc nào đã biến thành dấu ấn vĩnh cữu
trong lòng Cố Quỳnh, đau đến không thở nổi nhưng vẫn không cách nào quên được, cuối cùng cũng chỉ có Trần Kiết Nhiên mới là người chân tâm yêu
thương cô.
Trần Kiết Nhiên làm cho trái tim Cố Quỳnh hỏng mất
rồi, khiến cô không cách nào chấp nhận thứ tình yêu hỗn tạp ngoài kia,
đời này người cô cần chỉ có thể là Trần Kiết Nhiên. Cố Quỳnh khát vọng
tấm chân tình tinh khiết đó!
Cô nguyện dùng tất cả những thứ mình có để đánh đổi.
Cố Quỳnh nỗ lực học cách đối xử bình đẳng với Trần Kiết Nhiên, tất cả hướng về mục tiêu cải thiện mối quan hệ của hai người.
Từ chối tất cả cuộc gặp gỡ không cần thiết, dùng phần lớn thời gian ở cạnh Trần Kiết Nhiên, giúp nàng làm những chuyện thường ngày mà trước kia cô luôn coi là chuyện nhỏ.
Lần đầu tiên Cố Quỳnh quét dọn phòng
khách, giúp nàng xếp khay trà vào ngăn tủ, vụng về làm rơi khay trà
xuống nền, nước nôi bắn tung toé, mảnh vỡ văng khắp nơi. Không những
không có tác dụng giảm bớt áp lực công việc mà còn khiến Trần Kiết Nhiên có thêm việc làm.
Trần Kiết Nhiên đang vò quần áo trong nhà tắm, nghe thấy động tĩnh vội vã đi ra, nhìn thấy bãi chiến trường trước mặt, hàng mi không để ý vô thức chụm lại, tiếp theo chuyển ánh mắt nhìn nữ
nhân lúng túng tựa tiểu hài gây chuyện, bất giác cảm thấy có chút buồn
cười, Trần Kiết Nhiên không kiềm được, khoé miệng hơi nhếch lên.
"Mình..." Cố Quỳnh xoa xoa tay, vội giải thích: "Không phải mình cố ý quấy rối,
mình muốn giúp cậu dọn đồ vào tủ, ai ngờ...Mình dọn ngay đây!" Dứt lời
liền nhấc chân lên.
Chỉ nghe Trần Kiết Nhiên cao giọng: "Đừng nhúc nhích!"
Một chân đã nhấc lên, nghe Trần Kiết Nhiên nói xong liền hờ hững trên không trung, Cố Quỳnh duy trì tư thế Kim Kê Độc Lập, cũng may khả năng giữ
thăng bằng của cô không tệ, bằng không nhất định đã sớm ngã xuống.
"A Nhiên?" Cố Quỳnh thăm dò.
Trần Kiết Nhiên nhìn dáng vẻ của nàng cảm thấy quá buồn cười, nghĩ một chút, dù gì người ta cũng là cố chủ, nàng nên giúp cô giữ lại chút mặt mũi:
"Mảnh sứ nằm rải rác trên sàn, cô đừng đi loạn, cẩn thận bị thương."
"A Nhiên..." Cố Quỳnh không thể tin vào tai mình: "Cậu...Cậu đang quan tâm mình sao?"
Lồng ngực phập phồng nóng bỏng, hầu như không ngăn được ẩm ướt trong đáy mắt.
Bị Trần Kiết Nhiên đối xử lạnh nhạt lâu nay đã quen rồi, giờ đây một câu quan tâm tuỳ ý cũng đủ khiến Cố Quỳnh vui như mở hội.