Bởi vì đặc thù công việc, cho nên dù trong lòng không có một điểm dậy
sóng nhưng Trần Kiết Nhiên vẫn làm đúng trách nhiệm, tận tâm xuống lầu
tìm băng gạc và thuốc mỡ giúp Cố Quỳnh băng bó vết thương.
Ngày
còn đi học Trần Kiết Nhiên được trời phú cho đôi bàn tay khéo léo, tùy
tiện xếp mấy tờ báo cũ cũng có thể tạo ra mấy món đồ chơi nhỏ sống động, lúc này băng bó vết thương càng gọn gàng xinh xắn hơn người bình
thường, tại điểm kết thúc còn thắt nơ con bướm, vừa định buông tay thì
đã bị Cố Quỳnh nắm chặt.
Trần Kiết Nhiên cau mày, chưa kịp phản
kháng Cố Quỳnh đã lót cằm lên bả vai, yếu thế xin khoan dung: "Mình biết cậu muốn buông tay, A Nhiên, mình bị thương rồi, cậu ôm mình một chút
đi, cậu có biết mình muốn ôm cậu đến phát điên rồi không?"
Kỳ
thực Trần Kiết Nhiên không hiểu, bây giờ bản thân nàng còn có gì đáng
giá để Cố Quỳnh lưu luyến, một nữ nhân kim tôn ngọc quý, dáng vẻ bất
phàm, muốn có bao nhiêu mỹ nhân nhu tình, nghiêng nước nghiêng thành mà
chẳng được? Hoàn toàn không cần treo cổ trên cái cây mang tên "Trần Kiết Nhiên". Nếu có cơ hội lựa chọn, nàng khẳng định cũng không lựa chọn
chính mình! Trần Kiết Nhiên không tin bản thân nàng nắm giữ mị lực hấp
dẫn bất kỳ ai.
Không để ý Cố Quỳnh yếu thế nài nỉ, Trần Kiết Nhiên thẳng thừng: "Cố tổng, mời buông tay."
"Không buông." Cố Quỳnh nắm chặt cánh tay, ngữ điệu mang theo uể oải, khẩn cầu hỏi dò: "A Nhiên, chúng ta làm lại từ đầu đi, có được không?"
Trần Kiết Nhiên giễu cợt: "Cố tổng, chúng ta chưa từng bắt đầu thì làm sao có thể nói là làm lại?"
"Nếu chưa từng bắt đầu, vậy tại sao cậu không chấp nhận mình?"
Muốn nàng trả lời thế nào?
Tình yêu của Cố Quỳnh là giả, nhưng tổn thương là thật, chính vì vậy nên nàng kinh sợ không dám lại gần.
Huống hồ...
Trần Kiết Nhiên vuốt mặt mình: "Với bộ dạng này của tôi, cô nghĩ tôi sẽ tin những lời cô nói sao?"
Lại là lí do tự hạ thấp giá trị của bản thân, ngoại trừ khiến Cố Quỳnh thêm phần hổ thẹn đau đớn thì không còn chút tác dụng nào khác.
Cố
Quỳnh cắn chặt răng, nắm lấy bờ vai của nàng: "Mình sẽ giúp cậu tìm bác
sĩ phẫu thuật thẩm mỹ tốt nhất, cậu không cần lo lắng về chi phí, A
Nhiên, cuộc đời của cậu đã bị mình phá hỏng, mình có trách nhiệm trả lại cho cậu một nhân sinh hoàn hảo, cậu không thể chấp nhận mình sao?"
Trong mắt Trần Khiết Nhiên lộ ra biểu tình 'Quả nhiên là như vậy!', nguyên
nhân Cố Quỳnh chấp nhất nàng là vì khuôn mặt nàng còn có hy vọng cứu
vãn, ánh mắt như đang nói: Nhìn đi, tôi liền biết nếu như bác sĩ nói
thẳng rằng mặt tôi không thể chữa lành, nhất định cô sẽ không ân cần như hiện tại.
Ăn năn hối hận là Cố Quỳnh, trả đũa cũng là Cố Quỳnh, bướng bỉnh không chịu buông tha cũng là Cố Quỳnh.
Cố Quỳnh tiến thóai lưỡng nan, đi con đường nào cũng dẫn đến tử lộ, Trần Kiết Nhiên không tin những gì cô nói.
"Cậu muốn mình phải làm sao?" Cố Quỳnh cảm thấy sớm muộn bản thân cũng bị
thái độ trào phúng của Trần Kiết Nhiên bức điên: "Trần Kiết Nhiên, mình
không phải đồ hèn, nếu như mình có thể quên cậu thì đã quên từ năm năm
trước, không cần dằn vặt cậu cũng như dằn vặt chính bản thân mình, cậu
không tin tình cảm mình dành cho cậu là thật lòng, không chấp nhận phẫu
thuật chỉnh dung, mình phải làm sao mới có thể khiến cậu động lòng? Mình xin cậu nói cho mình con đường chính xác được không?"
Cái gì gọi là con đường chính xác?
Ngay cả Trần Kiết Nhiên cũng không biết thì làm sao có thể trả lời cho Cố Quỳnh?
Cố Quỳnh ép Trần Kiết Nhiên đến ngõ cụt cũng tự bức bản thân đến đường
cùng, trừ khi Cố Quỳnh buông tay bằng không hai người không thể làm gì
khác hơn là dằn vặt lẫn nhau.
Tầm mắt Cố Quỳnh rơi vào cây kéo
nhỏ dùng để cắt băng gạt mà Trần Kiết Nhiên đang cầm trên tay, nội tâm
đột nhiên nảy ra ý nghĩ, ngay lập tức hành động, cô giật lấy, hướng mũi
kéo đâm vào mặt mình!
Trần Kiết Nhiên khinh hoảng, mặt biến sắc,
không kịp suy nghĩ liền duỗi tay ra ngăn cản, vừa vặn bị mũi kéo đâm
trúng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, máu tươi chảy dọc theo
mũi kéo.
Chỉ còn vài cm là cây kéo đã tàn nhẫn phá hỏng gương mặt đẹp đẽ kia!
"Cô điên rồi sao?" Trần Kiết Nhiên sợ đến nỗi hai con ngươi giăng kín tơ
máu, giận dữ thét vào màng tai Cố Quỳnh: "Cố Quỳnh, rốt cuộc cô muốn
gì?"
Cố Quỳnh liều chết ngoan cường đến cuối cùng: "Không phải
cậu cho rằng bản thân rất xấu, vì lẽ đó mình không bao giờ yêu cậu sao?
Không sao, chờ mình trở nên xấu xí, hai chúng ta kẻ tám lạng người nửa
cân, đến lúc đó xem cậu còn lí do gì từ chối mình."
Cố Quỳnh là một người điên, vì thế không ngại bức điên Trần Kiết Nhiên. Trần Kiết Nhiên đoạt cây kéo trong tay cô ném xuống đất.
Mỗi một giọt máu văng vào sô pha, màu sắc đẫm lệ, gần như tổn thương nhãn
cầu, máu tươi nhuộm đỏ sô pha trắng toát tỏa ra cảm giác xinh đẹp dị
thường.
Hai chữ 'Ưa nhìn' đã không còn tồn tại trên người Trần
Kiết Nhiên từ rất lâu, giờ đây nàng như một cây cỏ dại khô héo và cằn
cỗi. Trần Kiết Nhiên không cam lòng, nàng cắn chặt hàm răng, xương quai
hàm theo đó run rẩy, nội tâm đau khó có thể chịu đựng.
Đau quá, Trần Kiết Nhiên không biết cơn đau này từ đâu mà có.
Cách xa Cố Quỳnh 5 năm, trong khoảng thời gian này nàng từng nếm trải vô vàn nỗi đau còn nghiêm trọng hơn vết thương vừa rồi, nhưng cũng không đau
đến thế. Đây không phải nỗi đau da thịt mà chính là chân tâm thực ý muốn bảo vệ Cố Quỳnh an toàn.
Tại sao phải thống khổ như vậy, hóa ra
yêu thích một người là đau đớn thế này sao? Cho dù nhiều năm sau hồi
tưởng lại vẫn cảm nhận rõ ràng từng vết cắt.
Nhưng rõ ràng khi
bắt đầu thích Cố Quỳnh, Trần Kiết Nhiên rất vui vẻ, thời điểm hai người
nắm tay lần đầu tiên, nàng cao hứng đến mức quên tất cả những thứ xung
quanh. Lần đầu tiên Cố Quỳnh hôn nàng, nàng vừa sốt sắng vừa hoảng loạn, sau khi né tránh lại hé miệng cười lớn giống kẻ si ngốc, tâm như khinh
khí cầu, bành trướng phập phồng.
Buổi tối đầu tiên hai người ôm ấp, nàng quyết định không do dự đem bản thân trao cho Cố Quỳnh.
Lần đầu tiên tự tay làm bữa sáng cho Cố Quỳnh, cô vui vẻ ăn hết nhưng thực
ra ăn không hề ngon, trứng gà rán bị cháy, nàng biết, cô muốn hống nàng. Ngoại trừ Cố Quỳnh, chưa có người nào vì nàng làm như thế.
Thế là Trần Kiết Nhiên nghĩ, sau này mỗi ngày đều làm bữa sáng thật ngon cho Cố Quỳnh.
Nhưng cũng chính Cố Quỳnh nói: "Tôi lừa cô, tôi chưa từng yêu thích cô."
Nghĩ lại thì, mỗi một hồi ức đều tràn ngập trong hai chữ 'Ngọt ngào' nhưng
khi xâu chuỗi với nhau lại trở thành những cơn đau dày xé, dù cho Trần
Kiết Nhiên da dày thịt béo như thế nào đi nữa cũng bị quật cho máu thịt
be bét.
Tất cả ký ức đều đang cười nhạo nàng không biết tự lượng sức.
"Cố Quỳnh, cô thật độc ác." Giọng nói trầm thấp lại khàn khàn, sức lực cả
người đều bị hút cạn, chỉ còn lại nỗi cuồng loạn không tên.
"Cô tự làm bản thân bị thương chỉ vì muốn bức bách tôi."
Trần Kiết Nhiên chôn mặt vào lòng bàn tay vẫn còn rỉ máu, không thể chịu đựng phát ra rên rỉ.
Thời điểm khổ sở đến mức tận cùng của con người chính là không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có nghẹn đắng nơi cổ họng.
"A Nhiên." Cố Quỳnh đưa tay muốn chạm vào người Trần Kiết Nhiên, lại đột ngột rụt tay về.