Trần Kiết Nhiên bị đánh phủ đầu bằng một thùng băng, tay chân mất cảm
giác, một tay tựa vào khung cửa, tay còn lại đỡ lên vách tường, duy trì
tư thế bật đèn, nửa ngày không phản ứng.
Tại sao lại như vậy?
Nàng không hiểu.
Cuộc sống mà nàng vất vả bồi đắp, cứ ngỡ rốt cuộc nhìn thấy ánh sáng, nào ngờ bị ném vào vực sâu thêm một lần nữa.
Mặt trời chiếu không tới, thậm chí đen kịt hơn trước.
Suýt chút nữa Trần Kiết Nhiên cho rằng hạnh phúc không khó kiếm tìm, nhưng
nàng không nhận ra "Hạnh phúc" chỉ là bình thủy tinh mỏng, miễn là một
hòn đá nhỏ lao tới, liền đánh vỡ nát. Mỗi một lần nàng cảm thấy đủ lại
một lần hiện thực đẫm máu tát thẳng vào mặt nàng, không phải, kỳ thực
nàng không có gì hết, chỉ là áo giác của bản thân nàng mà thôi.
Hiện tại, Trần An An là tất cả những gì nàng có.
Nhà, công việc, tiền, không có cũng được, nhưng nàng không thể để mất Trần An An.
Nếu không có Trần An An, nàng sống còn có ý nghĩa gì? Cõi đời này chỉ Trần
An An mới có thể cho nàng cảm giác ấm áp hạnh phúc, hiện tại thiếu chút
nữa sẽ bị đoạt đi.
Trần Kiết Nhiên ngây dại, dựa người vào cửa, đưa tay bứt tóc, cảm thấy bản thân là kẻ bất tài vô dụng.
Ngay cả điểm hạnh phúc cuối cùng cũng không bảo vệ được, người thân duy
nhất, con gái của nàng rất nhanh sẽ bị bọn họ cướp đi, sau đó ném vào cô nhi viện chịu khổ.
Nhưng rõ ràng Trần An An không phải cô nhi,
bé con và nàng nương tựa lẫn nhau, bé con là con gái của nàng, Trần Kiết Nhiên không hiểu vì sao bọn họ tàn nhẫn như vậy.
Nếu như Trần An An đi rồi sẽ được sống trong điều kiện tốt hơn, học hành đầy đủ, xây
dựng tương lai tốt đẹp thì Trần Kiết Nhiên chấp nhận. Nhưng điều bọn họ
muốn làm là đưa bé con đến cô nhi viện!
Cô nhi viện!
Trần
Kiết Nhiên còn không rõ đó là nơi thế nào sao? Chỉ có vài nhân viên
trông giữ một đám trẻ, căn bản không quản được, Trần An An nhỏ như vậy,
mềm mại như vậy, vào đó rồi nhất định bị bắt nạt.
Bảo bối của
nàng sẽ thi thoảng ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn có thể thường
xuyên mang theo vết thương xanh tím, Trần Kiết Nhiên chỉ suy nghĩ một
lúc, tâm can liền vỡ nát.
Hơn nữa trong cô nhi viện còn có những
đứa trẻ mười lăm, mười sáu tuổi, đám nam thanh niên tuổi vị thành niên
lưu manh kích động. Trần An An xinh đẹp đáng yêu, vạn nhất bị tiểu tử
vắt mũi chưa sạch dở trò thì làm sao bây giờ?
Trần Kiết Nhiên
không dám nghĩ, đối với nàng, để Trần An An vào cô nhi viện không khác
nào ném bé con vào hang sói, giả như Trần An An thật sự xảy ra chuyện,
nàng thực không sống nổi.
"Mẹ..." Tròng mắt đỏ ngầu, Trần An An
leo xuống giường, đi tới cửa,ngồi xổm xuống ôm cánh tay của nàng, nhỏ
giọng khóc: "Bây giờ chúng ta phải làm gì?"
Nước mắt tựa hạt đậu
rơi xuống không ngừng, Trần An An không dám khóc thành tiếng, chỉ sợ bị
người cô nhi viện nghe được sẽ ngay lập tức đến bắt nàng đi.
Trần Kiết Nhiên ôm nàng vào trong ngực, viền mắt ướt át, con ngươi cật lực
làm bộ ung dung: "An An ngoan, mẹ sẽ không cho phép ai đem con đi, mất
việc có thể tìm, nơi này không có chỗ cho chúng ta dung thân thì mẹ con
ta chuyển đến nơi khác, không phải An An luôn oán giận công việc hiện
tại của mẹ quá vất vả sao? Bây giờ tốt rồi, chúng ta có thể chuyển đến
nhà mới, tìm công việc mới...Vừa vặn hôm nay là sinh nhật mẹ, đi, An An
cùng mẹ đến quán ăn, cơm nước xong còn phải mua bánh gatô, chúng ta cẩn
thận ăn mừng một trận."
Nước mắt Trần Kiết Nhiên nhấn chìm mấy
sợi tóc xoăn trên đỉnh đầu bé con, nàng đưa tay xoa xoa mắt, nỗi lực
cười, vỗ lưng Trần An An: "An An nhanh đi rửa mặt, không phải con muốn
nếm thử vị Kentucky Fried Chicken sao? Chúng ta đi thôi."
Nói đến đây, nước mắt càng tàn nhẫn tuôn xuống.
Con gái nhỏ của nàng về mặt tình cảm có thể nói là được nàng tận lực yêu
thương, nhưng phương diện sinh hoạt còn không sánh bằng một phần 10 hoàn cảnh của đứa trẻ khác, ở trong căn phòng ủ dột, không được đến trường,
đồ chơi đều là đồ secondhand, mười tuổi chưa một lần đến Kentucky Fried
Chicken, mỗi lần muốn ăn đều hiểu chuyện xin nàng làm món đùi gà chiên.
Hai mẹ con rửa mặt sạch sẽ, thay bộ quần áo đẹp nhất, tay nắm tay đi tới cửa hàng gần đó.
Tiểu cô nương xinh đẹp mặc chiếc váy họa tiết hoa cúc, mang đôi giày xăng
đan màu hồng nhạt, nắm tay một nữ nhân xấu xí, tổ hợp tương phản mãnh
liệt, người qua đường không khỏi nhìn thêm lần hai, thậm chí còn gặp
người tốt, ngăn cản hai người, hỏi Trần An An: "Con biết người này
không? Có phải bị nàng dụ dỗ? Nếu vậy chú sẽ dẫn con đến báo cảnh sát,
khả năng nàng không phải người tốt."
Trần An An nắm chặt tay Trần Kiết Nhiên, tức giận nhìn "Người tốt" mắng to: "Ông mới không phải
người tốt! Cút ngay! Ai cho ông nói mẹ tôi xấu! Mẹ tôi là người đẹp nhất trên đời! Cút!"
Người qua đường bị tiểu cô nương làm cho khiếp
sợ, nói tiếng xin lỗi rồi vội chạy đi, Trần An An muốn đuổi theo hắn
quyền đấm cước đá, Trần Kiết Nhiên ngăn lại: "An An ngoan, đừng tức
giận, hôm nay là sinh nhật của mẹ, nên vui vẻ, có đúng không?"
Trần An An méo miệng, ôm cổ Trần Kiết Nhiên khóc lớn: "Mẹ, ông ta dựa vào cái gì mà nói mẹ như vậy..."
Ngày Trần An An dành thức ăn với cho mèo hoang tại sao chưa từng gặp kẻ có
lòng tốt? Hiện tại nàng được mẹ nuôi đến trắng trẻo non nớt liền gặp
"Người tốt" muốn giúp nàng rời khỏi mẹ mình!
Khi nàng lang thang đầu đường, bọn họ ở nơi nào?
Cả thế giới không ai đếm xỉa đến Trần An An, chỉ có Trần Kiết Nhiên thu
nhận yêu thương nàng, mẹ con hai người cật lực đẩy lùi quá khứ đau khổ
ném vào quá khứ, ngày tháng tươi đẹp ở ngay trước mắt, nhưng lúc này bị
bị chia rẽ, đây là đạo lý gì cơ chứ?
Mà đạo lý này còn có pháp luật chống đỡ! Trần Kiết Nhiên không có lấy một tia hi vọng!
"An An ngoan, không khóc, hôm nay là ngày vui, chúng ta nên cao hứng." Trần Kiết Nhiên nghẹn ngào thay bé con lau nước mắt.
...
Hai mươi bốn năm sống trên đời, lần đầu tiên Trần Kiết Nhiên tiêu xài xa xỉ.
Menu cửa hàng không chỉ có đùi gà chiên xù nguyên bản mà còn có cánh gà
Orléans, cánh gà cay, Hamburger, kem tươi, món ăn chất đầy trên bàn,
Trần Kiết Nhiên gọi combo còn được tặng một món đồ chơi, Trần An An cầm
trên tay trong lòng nặng trĩu, không chút vui sướng.
Nói là chúc mừng sinh nhật, nhưng hai mẹ con đều biết đây là bữa tối cuối cùng.
Trần An An ngồi bất động, Trần Kiết Nhiên lấy một miếng gà đặt vào tay nàng, cười nói: "An An mau ăn lúc còn nóng, nguội rồi sẽ không ngon."
Trần An An nhìn đôi mắt cười chen lẫn mâu thuẫn, giơ tay lên, cắn một miếng lớn, hai má phình to1, nước mắt lăn xuống.
Trần Kiết Nhiên làm như không thấy, đùa giỡn: "Thế nào, đồ của nhà hàng ngon hơn mẹ nấu không?"
Trần An An nhai nhai, mơ hồ lắc đầu, nức nở: "Trong nhà hàng...Ăn không ngon...Con chỉ thích mẹ làm..."
Trần Kiết Nhiên vờ như làm rơi đồ, cúi đầu lén lau nước mắt.
Nàng không thể khóc, không thể gục ngã, nàng là chỗ dựa duy nhất của An An, nếu nàng từ bỏ, An An sẽ càng tuyệt vọng.