Bất Công

Chương 45: Tuyệt cảnh


trướctiếp

Kể từ lúc Trần Kiết Nhiên giáng một quyền vào đầu Cố Quỳnh, mọi thứ bắt đầu hỗn loạn.

Người can ngăn, người kinh sợ gào rít, Trần Kiết Nhiên mắt điếc tai ngơ, chỉ muốn phát tiết luồng tửa tích tụ trong lòng, đánh đến khi khóe miệng Cố Quỳnh chảy máu, hốc mắt xanh tím một mảng lớn.

Đánh cô, đánh chết cô, đồ khốn kiếp, tôi thành ra hình dạng này cô còn không buông tha, rắp tâm triệt đường sống của mẹ con chúng tôi, được, đã vậy hôm nay tôi và cô chết chung.

Kỳ thực Trần Kiết Nhiên không có khái niệm trả thù, ngay cả khi ngậm đắng dưới tay Lương Nhu Khiết nàng vẫn chọn chịu đựng, thế nhưng thời khắc này, nàng thật sự muốn báo thù, muốn kéo Cố Quỳnh xuống địa ngục.

Thật ra chuyện ngày trước Cố Quỳnh gây ra cũng không phải ác độc hay sai lầm gì, cùng lắm là lừa Trần Kiết Nhiên mà thôi, nàng là người đến sau, nên mới dây vào mối quan hệ tay ba.

Điều Trần Kiết Nhiên oán hận chính là, thời điểm nàng sẵng sàng vứt bỏ chuyện xưa, nghênh tiếp cuộc đời mới, Cố Quỳnh lại năm lần bảy lượt quấy rối, lần sau quá đáng hơn lần trước, đảo lộn cuộc sống bình thản của nàng.

Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh có thâm thù đại hận gì, mà cô một hai muốn hủy diệt nàng.

Cuộc sống mới không dễ dàng có được, bất luận là ai, Trần Kiết Nhiên cũng không cho phép sinh sự phá hoại, bởi vậy mới hận Cố Quỳnh càng sâu, cùng lắm là cá chết lưới rách.

Nút áo trên cùng của Cố Quỳnh bị nàng bứt đứt, một sợi dây chuyền quen mắt lộ ra. Trần Kiết Nhiên nhìn hạt châu, nắm đấm dừng giữa không trung, khí lực trong người dường như bị rút cạn. Quần chúng vây quanh nhanh tay lẹ mắt kéo nàng ra.

"Mẹ...Mẹ..." Dì Ngô ôm An An vào ngực, nàng vùng vãy chạy tới chỗ mẹ, hai tay giữ chặt eo Trần Kiết Nhiên, khóc lớn.

Tiếng khóc của An An làm Trần Kiết Nhiên giật mình tỉnh dậy, nhìn rõ mọi thứ trước mắt, sau lưng phát lạnh, run rẩy ôm vai Trần An An, miệng lầm bầm: "Không sao, không sao rồi."

Cũng không biết là đang an ủi Trần An An, hay là đang trấn định chính bản thân mình.

Vốn dĩ Trần Kiết Nhiên thu dưỡng Trần An An là danh bất chính ngôn bất thuận, tuy bé con luôn gọi nàng là mẹ, nhưng những năm qua chỉ có thể tính là tạm thời nuôi dưỡng, quan hệ giữa các nàng không được pháp luật công nhận, chính phủ có thể cướp An An khỏi nàng bất cứ lúc nào, thậm chí yêu cầu trước khi An An trưởng thành, Trần Kiết Nhiên không được phép gặp bé con.

Trần Kiết Nhiên bị ép đến mức cuống lên, đầu óc trống rỗng, nhìn Cố Quỳnh thù mới hận cũ xông lên não, cả người trở nên mơ màng.

Nàng thầm mắng bản thân, hơn 20 tuổi đầu chứ không phải con nít vắt mũi chưa sạch mà lại kích động thế này.

Khung cảnh hỗn loạn, không biết là ai gọi điện, lúc này xe cảnh sát đã dừng trước cổng, hỏi đôi ba câu đơn giản rồi dẫn Trần Kiết Nhiên và Cố Quỳnh về đồn.

Trần An An ôm chặt Trần Kiết Nhiên không cho cảnh sát đưa mẹ nàng đi. Trần Kiết Nhiên cũng không yên lòng, hỏi cảnh sát có thể cho An An đi cùng hay không: "Cô nghĩ chỗ chúng tôi là khi nghỉ dưỡng à, còn muốn mang người nhà theo? Hiện tại cô là nghi phạm gây mất trật tự cộng đồng, chúng tôi cần phải tạm giam cô."

Dì Ngô đẩy đám người ra, đi tới trước mặt Trần Kiết Nhiên: "Tiểu Trần, con đi cùng đồng chí cảnh sát đi, dì sẽ thay con chăm sóc An An, con thấy thế nào?"

Trần Kiết Nhiên giương mắt liếc nhìn dì Ngô, trước đây nàng còn có thể tin nữ nhân này, bây giờ chứng cứ đầy đủ, rõ ràng bà thông đồng với Cố Quỳnh, nàng không thể tin tưởng.

Thấy Trần Kiết Nhiên đứng tại chỗ không muốn đi, cảnh sát lấy còng số 8 ra chuẩn bị cưỡng chế.

Cố Quỳnh lau máu nơi khoé miệng, giữ tay cảnh sát, nói là cho cô vài phút để dàn xếp, tiếp theo gọi điện cho trợ lý: "Nói thư ký Chu Tố Hân nghe điện thoại."

Một lúc sau, Chu Tố Hân từ công ty chạy tới, nhìn thấy trong sân đông người xen lẫn cảnh sát, hai chân nhũn nhão, còn tưởng xảy ra vụ án nghiêm trọng, lập tức đi tới bên cạnh Cố Quỳnh, nghe cô dặn dò mới thở phào nhẹ nhõm, hoá ra là nhờ cô chăm sóc Trần An An.

Đối với Chu Tố Hân đây chỉ là chuyện nhỏ, bình thường Trần Kiết Nhiên làm về muộn, sợ Trần An An ở nhà không an toàn, đều là cô thay Trần Kiết Nhiên chăm nom. Chu Tố Hân vỗ ngực tự tin, lúc này mới để ý khoé miệng và hốc mắt Cố Quỳnh ứ máu.

Là ai ăn gan hùm mật gấu dám thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Cố tổng?

Hơn nữa người động thủ quả thực không biết thương hoa tiếc ngọc.

"A Nhiên, cậu yên tâm rồi chứ?" Cố Quỳnh dùng khoé miệng chảy máu cười cười với Trần Kiết Nhiên.

"Nhà của tôi thì sao?" Sắc mặt Trần Kiết Nhiên xem ra còn đen hơn nhọ nồi, bàn tay vẫn còn nắm chặt, chỉ lo không nhịn được mà lao vào Cố Quỳnh.

Cố Quỳnh quét mắt một vòng, vẫy tay gọi người phụ trách: "Các người khôi phục những món đồ này nguyên trạng, sắp xếp về vị trí cũ không được xê dịch một li, rõ chưa?"

"Dạ dạ...Xin Cố tổng yên tâm, chúng tôi sẽ khôi phục nguyên trạng."

Cố Quỳnh nhìn sang Trần Kiết Nhiên.

Sắc mặt hơi nguôi, nàng và Cố Quỳnh leo lên xe cảnh sát.

Luật sư chờ sẵn ở đồn công an, rất nhanh làm rõ sự tình, cuối cùng kết luận tình nhân mâu thuẫn, sau khi phê bình liền thả người, không tính vào án gây rối loạn cộng đồng.

Trần Kiết Nhiên không bằng lòng, đứng trong phòng cảnh sát nói lớn: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án, người này cướp đoạt tài sản, chưa có sự đồng ý của tôi đã tự tiện cạy cửa động vào đồ đạc của tôi."

Cảnh sát nhìn nhau không biết nên xử trí thế nào, đang muốn gọi điện lên cấp trên, bị luật sư ngăn lại: "Trần tiểu thư, tôi biết hiện giờ cô đang mất bình tĩnh, nhưng làm lớn chuyện đối với đôi bên đều không có lợi, chúng ta nắm rõ sự tình, việc Cố tổng làm không thể quy vào chiếm đoạt tài sản, công ty dọn nhà có giấy phép kinh doanh, chìa khoá là do chủ nhà trao tay, cô biết ra toà tốn kém bao nhiêu không? Tính toán rõ ràng người chịu thiệt chính là cô. Đúng rồi nhớ không nhầm cô còn nhận nuôi một cô con gái bất hợp pháp?"

Luật sư nhắc đến Trần An An, sắc mặt Trần Kiết Nhiên trắng bệch: "Các người muốn làm gì?"

"Cô đừng hiểu lầm, ý của tôi là, pháp luật yêu cầu rất nghiêm khắc với việc nhận nuôi trẻ nhỏ, dựa vào sức lực của cô, muốn hoàn thành thủ tục nhận nuôi kỳ thực không khả thi, thế nhưng sau lưng Cố tổng là đội luật sư chuyên nghiệp, việc cô không làm nổi, Cố tổng liền có thể làm được, cô nói xem có đúng không?"

Trần Kiết Nhiên đánh mắt nhìn người kia.

Cố Quỳnh biết Trần Kiết Nhiên vẫn chưa nguôi giận, không dám chủ động lên tiếng, giao trọng trách động viên tâm tình cho luật sư.

Mới vừa rồi Trần Kiết Nhiên còn kiên định hạ quyết tâm phải làm cho Cố Quỳnh ăn cơm tù, lúc này liền dao động.

Đúng vậy, làm sao nàng có thể không nghĩ tới An An.

Cân đo đong đếm, chuyện này đối với nàng kỳ thực không có lợi, mấy năm qua nàng tích góp cùng lắm chỉ được hai, ba ngàn tệ, còn chẳng đủ để mời luật sư, hơn nữa nàng mới là người ra tay trước, nói không chừng có nguy cơ bị Cố Quỳnh kiện cố ý gây thương tích, đến lúc đó phải làm thế nào? Nàng và An An ra đường ngủ sao?

Cho dù không cam lòng, Trần Kiết Nhiên cũng không thể không cúi đầu trước hiện thực.

Một nữ nhân bình thường đối đầu với Cố Quỳnh khác nào lấy trứng chọi đá, dựa vào nàng? Lấy gì để phản kháng?

Lúc nãy bị kéo đến đồn công an, Trần Kiết Nhiên không mang theo tiền, vì thế ngay cả về nhà cũng phải đi nhờ xe Cố Quỳnh.

Luật sư rất có mắt nhìn, nhanh chóng chiếm cứ vị trí ghế phụ, Trần Kiết Nhiên không còn lựa chọn đành ngồi cùng hàng ghế với Cố Quỳnh.

Tài xế bấm nâng vách ngăn để hai người có không gian riêng, vô tình khiến Trần Kiết Nhiên sợ hãi.

Khí tức Cố Quỳnh quanh quẩn trong không khí, Trần Kiết Nhiên muốn tránh cũng tránh không xong.


trướctiếp