Nguyên lai Trần Kiết Nhiên không thuận tay trái, có điều kể từ sau vụ
tai nạn xe cộ, cánh tay phải khí lực mỏng manh, chỉ có thể làm việc nhẹ
nhàng tinh tế, còn lại đa phần đều sử dụng tay trái, cái tát kia giáng
lên mặt Cố Quỳnh, mấy giây sau, mặt nữ nhân sưng đỏ một mảng, mà bàn tay trái rũ xuống cũng run lẩy bẩy.
Lòng bàn tay thô ráp đánh vào da thịt mềm mại, tựa như dùng giấy nhám ấn mạnh, tàn nhẫn chà sát. Một bên má lúc này đã tê rần, đầu lưỡi chống đỡ khoang miệng, mùi máu xộc lên
mũi.
Nửa khuôn mặt mỹ lệ đỏ rát, hơi nước đảo quanh viền mắt,
ngoại trừ Trần Kiết Nhiên, không ai dám đối xử với cô như vậy, cũng
không ai nỡ lòng động thủ với cô.
Nếu lúc này là ở Cố gia, bàn tay kia đã sớm bị vệ sĩ ngăn lại, giữ chặt cổ tay không thể động đậy.
Thật ra, Cố Quỳnh hoàn toàn có khả năng né cái tát này, nhưng một giây trước khi di chuyển bước chân cô liền thay đổi chủ ý.
Cố Quỳnh muốn đánh cược, đánh cược Trần Kiết Nhiên không tuyệt tình với
cô, đánh cược Trần Kiết Nhiên chỉ cứng rắn ngoài miệng, đánh cược cái
tát đó sẽ không rơi xuống mặt mình.
Phương án thứ hai là cố tình để Trần Kiết Nhiên xuống tay, làm cho nàng áy náy, sau đó cho cô một cơ hội.
Hai dự đoán đều không xảy ra.
Phản ứng của Trần Kiết Nhiên nằm ngoài dự đoán, sau khi tát xong thật giống
người thủ hạ còn đau hơn Cố Quỳnh, bàn tay vẫn không ngừng run, nàng
nhìn cô chằm chặp, đáy mắt không chút áy náy hay yêu thương, ngược lại
chỉ toàn oán hận.
Cố Quỳnh ý thức được bản thân đã quá lời, cô bắt đầu hoảng rồi: "A Nhiên, mình..."
Chưa nói xong, đã bị cặp mắt ngậm lấy lệ của Trần Kiết Nhiên ngăn chặn.
Đôi môi run rẩy, muốn nói lại không thể thốt nên lời, rốt cuộc nàng lên tiếng, ngăn ngắn vài chữ: "Cô đi đi."
"A Nhiên..."
"Tôi..." Ngón tay Trần Kiết Nhiên co giật một hồi, nhẫn nhịn nghèn nghẹn nơi cổ
họng, nói rõ từng câu từng chữ: "Tôi, không muốn gặp lại cô."
Trần Kiết Nhiên không hiểu, nhiều năm như vậy, nàng dần sống lại, mỗi một
ngày đều hạnh phúc hơn một chút, quãng thời gian tốt đẹp như thế, làm
sao từ miệng Cố Quỳnh lại biến thành khốn cùng hạ đẳng?
Cố Quỳnh
lấy tư cách gì mà cao cao tại thượng trước mặt nàng? Trần Kiết Nhiên tự
mình đi đến ngày hôm nay, không xin Cố Quỳnh một đồng một hào, cuộc sống của nàng là nàng dựa vào hai bàn tay của mình nỗ lực làm ra, đổ không
biết bao nhiêu mồ hôi, ăn không biết bao nhiêu đắng, mệt mỏi đến nỗi mỗi đêm về ngón tay cũng không còn sức để cử động, ngày mưa dầm cơ thể thấm ướt hôi thối. Tháng ngày gian nan đều là nàng cắn răng gắng gượng, nàng biết rõ, nàng muốn hài lòng, muốn lạc quan, muốn hướng về phía trước...
Những gì Trần Kiết Nhiên muốn rất đơn giản, thậm chí đơn giản hơn đa số những người bình thường, nàng muốn có gia đình, kể từ lúc gặp An An, liền trở thành sự thật, trước khi Cố Quỳnh xuất hiện, nàng rất hài lòng và cảm
kích với cuộc sống hiện tại, cảm tạ ông trời thương xót dẫn đường chỉ
lối.
Cố Quỳnh đem hết hạnh phúc và cuộc sống của nàng ra làm trò cười, chẳng phải là nhìn không lọt mắt cùng xem thường nàng sao?
Thật lòng Trần Kiết Nhiên muốn hỏi cô, cô xem thường tôi như vậy, tại sao còn đến tìm tôi?
Hai chúng ta vốn không phải người cùng một thế giới, ngày đó chỉ là ngẫu
nhiên phát sinh một điểm giao nhau, bây giờ đường ai nấy đi không tốt
sao? Tại sao còn lãng phí hơi sức đến đây chỉ vì muốn nhục mạ nàng, nói
với nàng cuộc sống của nàng không đáng một đồng?
Phẫn nộ ngập
tràn trong cơ thể, Trần Kiết Nhiên oán hận muốn hướng về Cố Quỳnh phát
tiết, lồng ngực trập trùng kịch liệt, ánh mắt quật cường. Nàng gần như
muốn nói ra, nhưng lời tới đầu lưỡi, suy nghĩ một chút, lại nuốt ngược
vào trong, cúi đầu, cười tự diễu.
Quên đi, nói nhiều với người này để làm gì.
Cố Quỳnh có một cuộc sống hoàn hảo, dù nàng nói, cô cũng sẽ không hiểu, phỏng chừng còn xem là chuyện cười.
Cố Quỳnh quan sát biểu tình trên mặt Trần Kiết Nhiên, từ phẫn uất, oan ức, viền mắt mịt mờ, tựa hồ có rất nhiều tâm tình cần phát tiết, sau đó,
oan ức ẩm ướt từ từ tan biến, chỉ còn sót lại tuyệt vọng.
Tất cả tâm tình của nàng, Cố Quỳnh đoán không đúng dù chỉ một bước.
Cố Quỳnh nhìn nàng, hai người chỉ cách nhau 2 bước chân, nhưng cô sâu sắc cảm nhận được, là cô tự mình đẩy nàng ra.
Khoảng cách giữa các nàng không quá gần, cũng không quá xa, miễn là tìm đúng
góc độ, đưa tay, liền có thể kéo Trần Kiết Nhiên trở về. Ngăn ngắn mấy
phút, cô đã đưa tay không tới, thậm chí dùng gậy trúc cũng không với
được, là Cố Quỳnh tự tay đẩy nàng.
Cố Quỳnh thất kinh, không biết phải làm gì.
Cô hối hận rồi.
Cô đã đi sai bước mấu chốt nhất.
Nếu thời gian có thể quay lại, Cố Quỳnh nguyện ý táng gia bại sản để cứu
vãn, đáng tiếc công bằng nhất trên đời chính là thời gian, quá khứ chính là quá khứ, mặc cho cô có thể lực đến đâu, cũng không thể kéo lại quãng thời gian đã qua, không thể thu lại lời nói.
"Cố Quỳnh, sự bồi thường tốt nhất cô có thể làm chính là biến mất khỏi tầm mắt của tôi, ngoài ra tôi không cần gì khác."
Trần Kiết Nhiên thẳng thừng ném ra câu này, nàng không hề lưu luyến.
Tâm Cố Quỳnh co thành một đoàn, hoảng hốt dùng thân mình chặn đường Trần Kiết Nhiên, lập tức bị nàng đẩy ra.
Khí lực của người lao động tay chân lớn hơn thiếu nữ ngồi trên ghế nhà
trường rất nhiều, lưng Cố Quỳnh đánh vào vách tường, đau đớn, nhưng cô
không để ý, hiện tại Cố Quỳnh một lòng một dạ muốn níu giữ Trần Kiết
Nhiên, thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao mình lại muốn như vậy, chỉ biết âm thanh trong tiềm thức thôi thúc, không thể để Trần Kiết Nhiên đi, đi rồi, sẽ không bao giờ trở lại.
Cố Quỳnh cấp tốc lấy lại cân bằng, vọt hai bước dài, kéo cổ tay Trần Kiết Nhiên.
Nhưng nào dễ có lần thứ hai, Trần Kiết Nhiên vặn mở cổ tay, cắm đầu chạy thật nhanh về phía trước, tiếng gió gào thét bên tai.
Cố Quỳnh đuổi theo nàng, lúc này bẩn thỉu hôi thối không còn nằm trong
phạm vi suy nghĩ, đại não chỉ có một ý nghĩ duy nhất --- không thể để
Trần Kiết Nhiên đi.
Thế là cô dang rộng cánh tay, trực tiếp ôm trọn nàng vào trong ngực, hai tay vững vàng khoá chặt.
Trần Kiết Nhiên vặn vẹo hết đá lại đánh cũng không cách nào thoát ra, bình
thường tính khí không nóng không lạnh, thấy ai cũng cười ha ha, dì Ngô
từng nói, xưa nay chưa từng thấy người nào an tĩnh như Trần Kiết Nhiên,
ngược lại, bây giờ phẫn nộ ngập tràn cõi lòng, con ngươi bị áp bức đến
đỏ, đá không ra, hay là dùng răng cắn, va đầu! Nghĩ là làm, Trần Kiết
Nhiên cắm hàm răng sắc bén xuyên thấu vải áo sơ mi, rơi vào bên trong da thịt, khoang miệng xộc mùi máu tanh!
Cố Quỳnh cau mày, trầm thấp hít một hơi thật sâu, khí lực khoá người trong ngực càng mạnh hơn mấy
phần. Bất ngờ Trần Kiết Nhiên đập đầu về sau, Cố Quỳnh kéo theo nàng ngã nhào.
Hai người vật lộn trên đất một hồi, hô hấp hổn hển, mệt
nhoài, Trần Kiết Nhiên vừa cắn vừa va đầu, gầm nhẹ: "Cô dựa vào cái gì
mà xem thường tôi? Cô có tư cách gì để xem thường tôi? Tôi không xin cô
một đồng, tất cả những gì hôm nay tôi có đều là mồ hôi của tôi! Là nước
mắt của tôi!"
Uất ức trong lồng ngực tựa như sóng thần đổ bộ, bao nhiêu thống khổ nàng phải kìm nén suốt mấy năm nay lập tức nứt ra, nước mắt vỡ đê.
"Cô còn muốn tìm tôi làm gì? Cô lừa tôi chưa đủ sao?" Trần Kiết Nhiên gào thét, thanh âm đánh nhau với màng nhĩ người kia.
Đau quá, tại sao lại đau như vậy.
Bị Cố Quỳnh ràng buộc cánh tay - đau, bị cô đè lên xương sườn - đau, lục
phủ ngũ tạng bên dưới xương sườn càng gặm nhấm đau đớn, đau đến nỗi cả
người nàng như muốn nổ tung.
Sức lực dãy dụa từ từ suy thoái, lại như thỏ con bị mãnh thú cắn vào yết hầu, lúc trước hai chân còn có thể
vung vẩy quẫy đạp, sau đó cạn máu, liền không nhúc nhích.