Nói xong, Diệp Nhi quay người rời đi. Mộng Ánh chỉ ngồi thêm một lúc xong cũng nằm xuống ngủ…
Tầm sáu rưỡi sáng ngày hôm sau, Mộng Ánh trong lòng hào hứng vì muốn được
gặp con gái của mình nên đã thức dậy từ sớm và một mình chuẩn bị mọi
thứ, chỉ chờ cho bệnh viện mở cửa bắt đầu vào giờ làm việc thì cô sẽ
cùng Diệp Nhi đến gặp An An.
Mắt trời đã lên hẳn, nhìn sang đồng
hồ treo tường, cũng đã hơn bảy giờ vài phút, cùng lúc đó Diệp Nhi mở cửa bước vào. Mộng Ánh nghe thấy có tiếng động theo phản xạ liền quay ra:Đến sớm vậy?
Diệp Nhi đặt hộp đồ ăn đã chuẩn bị từ nhà đặt lên chiếc bàn gần đó, rồi nói với giọng có chút ngạc nhiên:Muốn gặp An An, mà cậu đã ăn gì chưa, sao nay dậy sớm vậy?
Mộng Ánh gật đầu nói:Trước đó y tá đã đem đồ ăn tới rồi, mình ăn xong thì cậu cũng vừa tới và mình dậy sớm vì muốn gặp con mình thật sớm.
Diệp Nhi “ừ” một tiếng, rồi quay người đi đâu đó, mãi một lúc sau mới thấy
quay lại, trên tay còn cầm theo hai chiếc vòng giấy màu vàng sẫm, Mộng
Ánh tò mò liền hỏi:Gì đấy?
Diệp Nhi đưa cho cô một cái, mình nột cái mà trả lời?Đeo vào đi, phải có thì mới được vào gặp An An.
Mộng Ánh im lặng đeo vòng lên, cả hai cùng đi ra ngoài hành lang thì đã thấy y tá đứng chờ sẵn ở đó từ lúc nào, hai người đi theo chỉ dẫn của y tá
xuống đến tầng 7, vừa bước ra khỏi thang máy thì một dòng cái bảng ghi
dõ “khu dành cho trẻ sơ sinh” hiện dõ trước mắt. Phòng của An An ở chỉ
cách thang máy khoảng mười mét, trước lúc bước vào, y tá đã sát khuẩn
trên người của cả hai rồi nhắc nhở:Sie beide haben zwanzig
Minuten Zeit, um das Kind zu besuchen, denken Sie daran, keine lauten
Geräusche zu machen/ Hai người có hai mươi phút vào thăm trẻ, nhớ không
được gây tiếng động lớn.
Nói xong liền quay người rời đi, Mộng Ánh trong lòng có chút hồi hộp mãi
không dám đẩy cửa ra, Diệp Nhi mất kiên nhẫn liền lên tiếng:Cậu có muốn vào không, mau mở ra đi!
Mộng Ánh hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, loay hoay tìm kiếm bảng tên của An An được dán lên trên từng chiếc lồng kính cũng đã
mất gần năm phút mới tìm ra. Đối điện với lồng kính mà An An đang nằm,
nhìn thiên thần nhỏ bé mà mình mang trong bụng hơn tám tháng qua cuối
cùng Mộng Ánh cũng được nhìn thấy tận mắt.
An An được y tá cuốn
khăn chỉ để lộ mỗi mặt, do mới sinh nên vẫn còn chút đỏ đỏ, hai chiếc
môi nhỏ bé thỉnh thoảng lại mở ra như đang đòi ăn, Mộng Ánh im lặng nhìn An An đến nước mặt rơi xuống má lúc nào không hay, cô không biết cảm
giác của mình bây giờ phải diễn tả ra như thế nào. Mộng Ánh muốn được bế con bé trên tay lắm, nhưng rào cản lớn nhất giữa cả hai mẹ con lại
chính là tấm kính đang bảo vệ và nuôi con của mình trong một tuần tới.
Diệp Nhi đứng ở bên cạnh, dù cũng không hiểu dõ cảm xúc của bạn mình đang
như thế nào, giọt nước mắt kia cũng không thể đoán được đó là sự hạnh
phúc hay là một thứ cảm xúc gì đó rất khó nói. Mộng Ánh đưa tay chạm nhẹ lên tấm kính, nở một nụ cười nhẹ nhàng mà nụ cười này là nụ cười của
một người mẹ dành cho đứa con của mình, chứ không còn là nụ cười vô tư
của một cô gái nữa.
Cô vô thức nói với Diệp Nhi:An An dễ thương lắm đúng không?
Diệp Nhi vô nhẹ vai Mộng Ánh như thường lệ, đó cách mà Diệp Nhi xoa dịu và
an ủi cô. Im lặng một lúc lâu sau, Diệp Nhi mới trả lời:Ừm, con bé rất đáng yêu.
Diệp Nhi nói xong, bầu không khí yên tĩnh trong phòng lại dần trở về như bên đầu, thỉnh thoảng chỉ nghe thêm vài tiếng “e, a” của một vài đứa trẻ
nằm ở bên cạnh. Thời gian hai mươi phút ngắn ngủi trôi qua, y tá bước
vào thông báo cho cả hai đã hết giờ thăm trẻ. Mộng Ánh vẫn muốn ở lại
thêm để ngắm nhìn con của mình, Diệp Nhi thấy vậy liền lay lay cánh tay
cô mà nói:Chỉ một tuần thôi, rồi cậu sẽ được bế An An thôi, bây giờ chúng ta phải ra ngoài rồi.
Mộng Ánh gật đầu bước ra ngoài trong sự tiếc nuối, trở về phòng của mình,
Mộng Ánh đã đi về phía giường mà ngồi xuống, liền đưa tay nặn nặn bên
bắp chân của mình, mặt có chút nhăn nhó. Diệp Nhi thấy vậy liền hỏi:Vẫn còn đau à?Ừm, sau này cậu sinh con rồi sẽ biết! (Mộng Ánh nói)
Diệp Nhi nở nụ cười ngượng ngùng, ầm ừ cho qua. Cả một tuần đã ở bệnh viện,
hôm nay cũng đến ngày An An đủ ngày chuyển ra khỏi lồng kính, Mộng Ánh
cẩn thận bế An An từ tay của y tá, lần đầu được bế con của mình trong
lòng cô vui không tả nổi, Diệp Nhi tò mò đi lại đưa tay chạm nhẹ lên một bên má của An An thì bị Mộng Ánh nhấc nhẹ ra, rồi nói:Đừng chạm hay hôn lên má của con bé, da của An An còn non lắm đó!