"Đừng khóc, đi vào rồi nói sau." Lục Đình Kiêu vội vàng đem người dẫn
vào nhà, sau đó đỡ cô ngồi xuống ghế rồi rót một ly sữa nóng cho cô.
Ninh Tịch cầm cốc sữa, thất thần một lúc rồi mới nói: "Người ông nội không
yên tâm nhất là em, Lục Đình Kiêu, em muốn đi tìm một... hay là cho em
đi thuê một người đàn ông giả vờ làm bạn trai em, để em dẫn đi gặp ông
nội em cho ông an tâm."
"Tại sao không mang anh đi?" Lục Đình Kiêu hỏi.
"Hả... mang... anh?" Ninh Tịch hơi sửng sốt một chút.
Lục Đình Kiêu đen mặt, thế mà cô hoàn toàn không nghĩ đến anh là sao?
Ninh Tịch phản ứng lại, vội vàng nói: "Khụ, ý của em là nếu mang anh đi thật thì... đoán chừng không phải để ông an tâm mà là lên cơn đau tim
mất..."
"Đến lúc này em mang người khác đi thì ông của em càng
không tin. Em chỉ có thể mang anh tới thôi." Giọng điệu của Lục Đình
Kiêu vô cùng chắc chắn.
"Thật... thế sao?"
"Nếu không mang tôi thì em muốn mang ai?"
Ninh Tịch yếu ớt nhìn anh một cái: "Muốn nghe em nói thật không?"
"Ừ."
Ninh Tịch gãi đầu: "Thật ra thì... em định đi tìm Tịch Thế Khanh nhờ anh ta
giúp một chút, thân phận của anh ta tương đối phù hợp, chưa kể ông nội
cũng thích anh ta nữa, cho nên nói chung là..."
Chưa nói xong,
Ninh Tịch đã nhạy bén phát giác ra nguy hiểm nên vội vàng khoác tay Lục
Đình Kiêu: "Nhưng mà, em cảm thấy ông nội sẽ thích anh hơn! Đi đi đi,
mang anh đi, ngày mai sẽ mang anh đi ha!"
Lục Đình Kiêu liếc cô một cái.
Dĩ nhiên anh biết sự lo lắng của cô không phải không có lí do, thân phận
của anh như vậy đoán chừng Ninh lão gia tử khó mà tin được anh thật
lòng, thậm chí còn có thể không chấp nhận anh luôn.
"Em không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý." Lục Đình Kiêu nhìn cô, rồi lên tiếng đảm bảo.
"Chỉ tiếc là... bạn trai thì có thể dẫn đến, nhưng mà tâm nguyện có chắt của ông thì em không cách nào thỏa mãn được..." Ninh Tịch buồn thiu lầu
bầu: "Coi như bắt đầu tạo em bé từ bây giờ cũng không kịp!"
Ninh Tịch đang nói lại đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, kích động bò dậy:" Lục
Đình Kiêu, cái đó... có thể cho em mượn Tiểu Bảo một chút được không?"
"Không cần."
"Hả? Ý anh là gì? Không cho em mượn?"
"Không cần mượn, vốn là của em rồi."
Ninh Tịch nhất thời cảm động đến rưng rưng nước mắt: "Em cũng không biết làm như thế có đúng hay không... nhưng mà em biết... nếu em không làm cái
gì thì nhất định sẽ hối hận..."
Cô không thể để ông nội rời thế gian này mà trong lòng vẫn còn tiếc nuối cùng bất an...
.....
Vì vậy buổi sáng hôm sau.
Ninh Tịch mang theo Lục Đình Kiêu với bánh bao nhỏ cùng đến bệnh viện.
Lục Đình Kiêu hẳn đã sắp xếp xong xuôi, khu phòng bệnh vô cùng yên tĩnh
không có bất kỳ một người không phận sự nào, có một bác sĩ đích thân dẫn bọn họ lên tầng.
"Bác sĩ, tình trạng của ông nội tôi thế nào? Hôm nay có khá hơn chút nào không?" Ninh Tịch lo lắng hỏi.
Vẻ mặt bác sĩ ngưng trọng lắc đầu: "Rất tệ, ông cụ vẫn luôn mơ màng không
tỉnh táo, nếu tiếp tục kéo dài như vậy chỉ sợ rằng... không quá hai
ngày..."
"Cái gì?" Ninh Tịch biến sắc.
Vốn còn đang do dự
không biết có nên dùng Tiểu Bảo lừa gạt ông nội hay không nhưng vào lúc
này cô không lo được nhiều như vậy nữa.
Ninh Tịch hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng bệnh.
"Ông nội, con đến thăm ông đây!"
Trên giường bệnh, tinh thần của lão gia tử còn kém hơn cả hôm qua, nghe được giọng Ninh Tịch thì hơi nâng mắt lên một chút: "Tiểu Tịch à..."