Ninh Tịch ở bên cạnh mà nóng ruột nóng gan: "Đạo diễn ơi là đạo diễn, chọn
cảnh 46 đi mà! Giờ mà để tôi diễn cảnh này, chắc chắn tôi sẽ đóng tốt
lắm cho mà xem!"
Đó là cảnh khi Tôn Hoán Khanh ở quân doanh cứu về một cô gái, sau đó liền
bị cô ta quyến rũ, Mạnh Trường Ca tức giận, hiểu lầm hắn định lăng nhăng nên đã đánh hắn một trận.
Giang Mục Dã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, gã khom người xuống, khẽ nói
vào tai cô: "Cưng à, có phải em muốn đóng đoạn đánh tôi lắm đúng không?"
Ninh Tịch như bị điện giật, né xa cả mét: "Tên khốn kia, tránh xa tôi ra!"
Nhờ ơn "con hàng" này, chỉ số thù hận của cô lúc này đã leo cao đến mức có mười con trâu nữa kéo cũng không lại nữa rồi.
*Chỉ số thù hận: ngôn ngữ game, khi đánh boss, người chơi nào có chỉ số thù hận cao nhất sẽ bị boss tập trung công kích.
Cô đã có thể tưởng tượng được tiếp sau đây Giả Thanh Thanh và Ninh Tuyết
Lạc nhất định sẽ ra tay công kích cô nhiều hơn, nhất là Giả Thanh Thanh.
Sống trên đời đã khó, đã thế còn rơi vào cảnh nhà dột lại còn gặp trời mưa nữa chứ.
Ninh Tịch chắc chắn phải chịu thất vọng rồi bởi vì đạo diễn không thể để
ngày đầu tiên Giang Mục Dã tới đã bị ăn đòn được, ông suy nghĩ một lát
rồi nói: "Quay cảnh 37 đi!"
Ninh Tịch đã thuộc lòng cả quyển kịch bản, liền nhớ lại xem cảnh 37 là về tình tiết gì, nhớ tới rồi thì mặt liền đen lại.
Tuy không phải cảnh giường chiếu, không phải cảnh hôn nhưng cũng chẳng tử tế hơn là mấy.
Đây là cảnh Mạnh Trường Ca đùa giỡn với Tôn Hoán Khanh....
Đạo diễn gọi hai người tới, bắt đầu giải thích cảnh quay cho hai người.
"Mạnh gia đời đời làm tướng, tích góp được rất nhiền chiến công hiển hách,
bốn chữ "công cao chấn chủ" khiến phủ tướng quân gặp nguy hiểm. Khi ấy,
thánh thượng ngu dốt u mê tin vào những lời gièm pha, dẫn đến việc cha
của Mạnh Trường Ca chết trên chiến trường, may mà anh trai của Mạnh
Trường Ca là Mạnh Trường Phong đã có thể tự đảm đương, tiếp nhận lấy vị
trí của phụ thân. Không có ai quản thúc nên Tiểu Trường Ca lớn lên chỉ
biết chơi bời lêu lổng, là một Tiểu ma đầu cả ngày rong chơi trong thành Trường An...."
Khi đạo diễn nói đến Tiểu ma đầu, Giang Mục Dã liền nhếch môi liếc nhìn Ninh Tịch, dùng khẩu hình nói: Giống bà lắm đấy.
Ninh Tịch không thèm để ý tới "con hàng" này, tiếp tục nghiêm túc lắng nghe dàn cảnh.
"Tiểu ma đầu này cả ngày chỉ biết đóng giả làm nam nhân, hoàn toàn không
giống một cô nương chút nào, mãi đến năm nàng ta mười sáu tuổi, gặp được Tôn Hoán Khanh trên phố, nhất kiến chung tình, từ đó bắt đầu cả ngày
bám dính lấy chàng ta...."
Giang Mục Dã giơ tay nói: "Đạo diễn, đây chẳng phải "ác bá cưỡng đoạt con gái nhà lành" phiên bản nữ sao?"
Ninh Tịch: "........" Cả nhà ông mới là ác bá đấy!
Quách Khải Thắng ho nhẹ một tiếng, nói: "Mục Dã à, cậu hiểu không sai đâu,
đại ý nó cũng giống giống vậy đấy. Thế nên, tôi mới muốn nói tới vấn đề
trọng điểm, trước đây mấy vai cậu đóng thường có tính cách mạnh mẽ và
chủ động nhưng lần này lại hoàn toàn trái ngược nên cậu nhất định phải
chú ý điều chỉnh đấy nhé...."
Nghe đến đây, Ninh Tịch cũng có chút lo lắng, "con hàng" này trước đây toàn
đóng mấy vai kiểu tổng tài, học trưởng, vương gia bá đạo, giờ liệu có
đóng được vai một vị đại phu chân yếu tay mềm như vậy không?
Giang Mục Dã làm như thật gật đầu ra vẻ đã hiểu: "Em hiểu rồi đạo diễn, em sẽ là một kẻ yếu thế và bị cường bạo!"
Quách Khải Thắng lo lắng nhìn nhìn hai người, thật ra so với Giang Mục Dã,
ông ta lo cho Ninh Tịch hơn, ông sợ Ninh Tịch sẽ không tạo ra được hỉnh
ảnh của một Tiểu bá vương lưu manh.
"Tôi chọn cảnh này chủ yếu là vì cảnh này có thể phản ánh rõ nhất được tính
cách của hai nhân vật, đa phần cảnh quay của hai nhân vật này đều là
cảnh một người thì bỡn cợt trêu đùa, một người lại dịu dàng chịu đựng.
Nếu cảnh này hai người có thể diễn tốt thì những cảnh tiếp theo căn bản
sẽ không có vấn đề gì lớn nữa. Được rồi, nói đến đây thôi, phải áp dụng
vào thực tiễn mới thấy được, hai người đi thay trang phục đi!"